Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTại bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu với bầu không khí yên tĩnh đầy sự căng thẳng ngột ngạt. Khánh Hàn không ngồi chỉ đứng tựa lưng vào tựa, hai tay cho vào túi quần với dáng vẻ trầm lặng, gương mặt không thể hiện một xúc gì.
Một mình Ti Na ngồi ở dãy ghế tựa cúi gầm mặt xuống, lâu lâu có vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hai bàn tay nắm chặt lại trong sự lo sợ, nhớ lại hình ảnh của em trai mình vừa chỉ khiến cô càng thêm ám ảnh và quặn thắt.
“Cầm lấy!”
Ti Na ngẩng mặt lên nhìn khi thấy Khánh Hàn đưa khăn mùi xoa cho cô. Anh chỉ lạnh lùng đáp:
“Tôi không thích nhìn thấy ai khóc, khó chịu lắm.”
Anh để khăn mùi xoa vào tay Ti Na rồi quay đi.
“Cám ơn anh, Khánh Hàn!”
Anh chợt dừng bước khi nghe Ti Na nói, định quay người lại nhưng anh lại có chút lưỡng lự vì một điều gì đó, rồi anh cũng quay người nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm, anh trầm giọng đáp:
“Đừng cám ơn tôi, chúng ta có làm gì cho nhau để nói hai từ đó.”
Nghe Khánh Hàn nói vậy tim cô chợt hẫng đi một nhịp, cô chỉ cúi mặt trầm ngâm gượng cười với đôi mắt đượm buồn chất chứa sự mệt mỏi, cô nhẹ giọng đáp:
“Khánh Hàn, dạo này anh có ổn không? Anh có ăn được, ngủ được, có còn gặp ác mộng nữa không?”
Khánh Hàn im lặng độ mươi giây, khẽ vụt ra tiếng thở dài, cô ấy đang quan tâm đến anh hay chỉ hỏi cho biết. Nhìn thấy bộ dạng gầy gò,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-ban/98395/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.