Trương Đình lúc này biểu cảm trên mặt khiến Kỷ Lê có thể cười suốt mười năm.
Nhưng vì Đàm Vị Cẩn đang ở bên cạnh, Kỷ Lê đành phải kiềm chế.
Không chỉ Kỷ Lê, hai người bạn trên sofa cũng rất ngại ngùng. Lộ Lộ dùng tay che mặt cười không thành tiếng, mặt đỏ bừng, Trần Duyệt dựa vào vai cô, cười đến run rẩy.
Lâm Hạ đứng gần cửa, cô thậm chí bước ra hành lang để cười.
Có vẻ như trước mặt Đàm Vị Cẩn, mọi người đều muốn giữ hình tượng.
Kỷ Lê dựa vào bức tường ngăn giữa nhà bếp và phòng khách, nhìn Trương Đình co rúm lại, không dám đối mặt với Đàm Vị Cẩn.
Kỷ Lê không bỏ lỡ cơ hội thêm dầu vào lửa, nàng nói với Trương Đình: "Đàm tổng hỏi cậu đấy, có phải cậu đang tìm cô ấy không?" Rồi cô thêm một câu: "Túm tỷ là ai vậy, Trương Đình?"
Trương Đình nghiến răng, liếc Kỷ Lê một cái.
Kỷ Lê càng thấy vui.
Cuối cùng, người giải cứu Trương Đình chính là Đàm Vị Cẩn. Cô dường như không nhận ra không khí căng thẳng, rất tự nhiên đặt đ ĩa trái cây đã rửa sạch lên bàn.
"Dâu tây rất ngọt." Đàm Vị Cẩn quay đầu nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê vẫn dựa vào tường: "Chỉ nói với tôi thôi à?"
Đàm Vị Cẩn: "Cũng nói với các bạn của cô nữa."
Kỷ Lê kéo dài giọng: "À~ tốt."
Tốt lắm, Đàm tổng của chúng ta "xã khủng" đây.
Đàm tổng đặt xong trái cây liền chuẩn bị rời đi. Cô đi đến cửa, đặt tay lên cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co-hoi-me-nhao-nhao/2749159/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.