Lâm Chấn Phong ở đó, cách hiện trường vụ xô xát không xa, hai tay đút túi quần và gương mặt ngông nghênh ngẩng cao.
Giọng nói trầm khàn của hắn lập tức khiến tất cả đứng hình.
Dè dặt buông Châu Vân Du ra, chị ta phản đối:
- Không phải việc của anh.
Đừng có lo chuyện bao đồng.
Lâm Chấn Phong bỏ ngoài tai lời ấy.
Hắn thản nhiên đi đến và làm đàn chị phải vô thức lùi về sau.
Đặt tay lên đầu Châu Vân Du, hắn tuyên bố:
- Nhìn cho kĩ, đây, chính con nhóc xấc láo này, là người tôi bắt nạt.
Chỉ một mình tôi, không tới lượt mấy người.
Rồi Lâm Chấn Phong hất cằm sang một bên và gắt:
- Giờ thì cút đi.
Phát ngôn của hắn quả nhiên có sức nặng kì lạ.
Ba đàn chị cau mày, hậm hực quay gót và biến mất tăm trong vài giây.
Nhưng cũng không phải ngẫu nhiên mà hắn lại có quyền ra lệnh tùy ý như vậy.
Tên tuổi của hắn nổi tiếng thế nào, chưa ai dám mạo phạm, kể cả đàn chị hùng hổ không biết trời cao đất dày như thế.
Người ta đồn rằng hắn cứ điên lên là lập tức đánh người, bao gồm cả đàn ông lẫn đàn bà, cả già lẫn trẻ.
Hơi đâu mà đi chọc giận kẻ vừa hiếu chiến vừa chiến giỏi nhất nhì vùng là hắn?
Rõ ràng chỉ có mình Châu Vân Du đủ lì để làm điều này.
Lâm Chân Phong nhấc bàn tay mình khỏi mái đầu nhỏ của cô và cốc mạnh:
- Cho chừa cái tật máu liều nhiều hơn máu não!
Cô rụt cổ lại hệt chú rùa chui vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co/237360/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.