Trong đại điện chẳng biết lúc nào đã mở ra một ám đạo thông xuống dưới mặt đất, từng tên tu sĩ lũ lượt tiến vào, tiếng bước chân từ sâu bên dưới truyền lên sàn sạt.
Chúng nhân thuận theo mật đạo kia một đường xoắn ốc đi xuống, chừng sau một nén hương mới đến trước một cánh cửa lớn bằng đồng.
Cửa lớn dày nặng mang phong cách cổ xưa, cảm giác tang thương đập mặt mà đến, trên cánh cửa điêu khắc một con cự long bay múa, nhìn sống động như thật.
Cửa lớn mở rộng, có sương mù màu đỏ nhạt phun trào ra từ phía sau.
Tu sĩ tới đây không hề dừng lại, mà dồn dập tiến vào trong sương mù màu đỏ kia, tan biến không thấy đâu nữa, cánh cửa bằng đồng mở rộng, sương đỏ phun trào, phảng phất như có mãnh thú vô hình đang nằm ở bên trong, nuốt chửng từng tên tu sĩ vào bụng.
Lục Diệp xếp ngay phía sau Tạ Kim, cùng theo hắn đi vào trong sương đỏ.
Nhưng sau khi tiến vào liền bỗng chợt cảm thấy mất đi trọng lực, cảm giác đó đến nhanh, đi cũng nhanh, đợi lúc Lục Diệp hồi thần, trước mặt đã không nhìn thấy thân ảnh Tạ Kim, chẳng những Tạ Kim, ngay cả những tu sĩ tiến vào trước đó đều chẳng thấy đâu.
Lục Diệp không hề hoảng loạn, trên đường tập trung tới đây, Kiều Xảo Nhi có hỏi qua một ít chuyện liên quan tới Long Tuyền, Tạ Kim cũng không giấu diếm, giới thiệu rất nhiều, chẳng qua bởi vì tu vi hắn không cao, cho nên đa phần những gì hắn biết đều chỉ là đồn thổi nghe được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-dao-dai-thanh/2431875/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.