Cửa quán rượu mở ra khiến chuông kêu leng keng mấy tiêng. Lam Uyên ngồi quay mặt vào quầy rượu, nghiêng người khẽ liếc ra sau, chết tiệt!
Cô đặt tiền lên bàn, nhanh chóng lẫn vào đám người đông đúc đi ra cửa sau. Dạ Trạch cùng Thẩm Trác Nghiêm vẫn không bỏ cuộc, suốt một tháng nay đi tìm cô khắp các ngõ ngách nước Pháp. Đây cũng là lý do cô đổi nghề liên tục.
Hẻm nhỏ sau quay bar hẹp và dài, dưới đất không phải rác thì là bcs và kim tiêm đầy máu, trên cao chằng chịt dây cáp móc tréo ngoe từ mái nhà đằng này sang mái nhà đằng kia, bên trên treo đủ loại quần áo. Không khí của thời đại dường như chẳng bao giờ có thể chạm tới đây - những con ngõ tình nguyện mãi mãi ẩn mình trong bóng tối.
Kéo áo khoác sát vào cơ thể, Lam Uyên vội vã trên con đường quen thuộc, đôi chân thanh mảnh sải từng bước thẳng tắp, lại không mảy may vấp phải những vụn vỡ trên mặt đất, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô vậy.
J nói, nếu không phải chưa gặp hết những kẻ còn lại trong đội của lão bản, hắn nhất định sẽ cho rằng cô là kẻ tàn nhẫn nhất trong thế giới này - Một người con gái sẵn sàng đánh đổi thanh xuân, giết chết tình yêu và đam mê, ước mơ của mình để sinh tồn. Thậm chí, kể cả khi có người trao cho cô cơ hội được sống, sống một cuộc sống thực thụ, cô cũng khắc nghiệt tới mức chối từ tất cả. Bởi lẽ, cô không cảm thấy an toàn với những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-cua-chung-ta/613510/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.