Lam Uyên bước trước bấm thang máy, Dạ Trạch lững thững theo sau. Trong tầng hầm vẫn vang vang tiếng lải nhải của người giấu mặt kia nhưng cả hai chả thèm để ý nữa. Sau khi cánh cửa thép đóng lại, Dạ Trạch nghiêm túc hỏi cô:
- Cậu có cần giải thích một chút không?
Vũ Lam Uyên khịt mũi, nép sát vào người anh tránh rét;
- Về nhà rồi nói đi, ở đây không tiện!
- Không tiện? Cậu muốn về nhà rồi trốn luôn trong phòng đúng không? Cậu...
- Quá lạnh, không có sức nói chuyện nữa~
Dạ Trạch lườm nguýt Lam Uyên một hồi, cuối cùng cởi bỏ áo khoác trùm lên đầu cô. Nửa phút sau, buồng thang máy mở ra, anh dùng tốc độ ánh sáng kéo cô về căn hộ, thời điểm đóng sầm cánh cửa nhà lại, lập tức cúi xuống ngấu nghiến đôi môi bạn nhỏ Vũ.
Lúc Dạ Trạch mút mát cái mỏ mình, Lam Uyên nghĩ chút nữa cô nhất định phải lên fanpage mở topic 'Bạn thân khác giới của tôi luôn thích tùy hứng uống nước dãi tôi!'.
Uống hết bảy bảy bốn mươi chín ngụm enzim, Dạ Trạch rốt cục cũng dừng, mặt đối mặt với cô. Lam Uyên tranh thủ mấy giây nghỉ giữa hiệp thở lấy thở để, hai tay xoắn chặt vạt áo khoác, đôi mắt khó hiểu nhìn anh:
- Tại sao cậu lại hôn tôi?
- Tôi không hôn cậu, vậy cậu hôn tôi đi?
- Hả? _ Lam Uyên trợn mắt, rõ ràng anh cố ý bóp lệch nghĩa câu nói của cô _ Không phải! Ý tôi là... cậu lấy tư cách gì làm như vậy?
Hít vào một hơi thật dài, cô nương họ Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-cua-chung-ta/613543/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.