Lam Uyên bề ngoài vô ưu vô lo song sớm đã chuẩn bị đồ đạc quay về Đế Quốc. E ngại Vân Triệt ở sân bay ngăn cản nên cô cho đám lâu la thu thập được đi thăm dò đường biên, nếu anh chưa động chân động tay có thể đi đường mòn qua rừng của dân đen về Đế Quốc. Bất quá, đám lâu la kia một đi không trở về, xem chừng đã bị tóm cổ.
Nếu Lam Uyên không nhầm, nhất cử nhất động của cô đều bị theo dõi. Mặc dù trí thông minh online nhưng không đảm bảo trí thông minh của cô không bị trí thông minh khác dắt mũi.
Thời điểm giải đạo diễn xuất sắc được xướng lên, Lam Uyên kéo Dạ Trạch về trước. Cái cô cần là Ảnh hậu, đạo diễn kia có thể vắng mặt cũng không thành vấn đề, hiện tại không muốn lật bài quá sớm, làm người nên khiêm tốn một chút.
- Không ở lại nhận giải đạo diễn nữa sao? _ Dạ Trạch tò mò trước biểu hiện kỳ quặc của cô.
Lam Uyên khoác tay anh thân mật, chỉ hận không thể đu luôn lên người anh:
- Lạnh chết! Không nhận nữa!
- Ừ, vậy về nhà thôi!
Dạ Trạch cúi xuống hôn 'chụt' lêm trán cô một cái, vẻ mặt thỏa mãn mở cửa xe cho 'vợ tương lai'.
Đã rất lâu rồi hai người quen trò chim chuột mập mờ như thế này. Lam Uyên 'ghét bỏ' lau lau nước dãi của anh dính trên mặt, người kia lên xe bèn hỏi:
- Này, rốt cục chúng ta quan hệ như thế nào?
Dạ Trạch không ngờ Lam Uyên sẽ hỏi một lúc rồi nói, ánh mắt rất ngây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-cua-chung-ta/613548/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.