Tắt máy, Lam Uyên nhìn đồng hồ bấm giờ, bắt đầu đếm ngược thời gian sống sót của Mộc Đào. Thật ra cô không cố ý giả giọng Dương Thụy Yên hù dạo bé cưng một chút nào, cô biết giờ này các bé cưng gà nhà còn bận ngủ bù. Nhưng mà... giữa bé cưng và việc đứng ngoài đường cả tiếng chờ taxi đến đón thì cô vẫn nhận thức được bản thân mình quan trọng nhất...
Mộc Đào chạy đến phát hiện không thấy bóng dáng của Dương ảnh hậu liền thở phào một cái, chạy xuống mở cửa mời Lam Uyên lên xe.
- Anh Trạch không đưa chị đi à? _ Bình thường quản lý Dạ và quản lý Vũ chung sống, thường xuyên dính vào một chỗ. Hôm nay nhìn thấy Lam Uyên đơn bạc thế này khiến cậu không tự chủ hỏi thăm một câu.
- Không. Đưa chị đến trường quay đi.
- Okay!
Đêm hôm kia bị Dạ Trạch lăn lộn, đêm hôm qua thì đi đón Thiên Bình khuya mới ngủ, hiện tại đầu óc Lam Uyên không thanh tỉnh lắm, quyết định làm một giấc trên ghế sau.
Mộc Đào liếc nhìn quản lý cuộn mình như con tôm khẽ cười trộm, nhấn ga phóng đi. Sắp đến ngã tư có đèn đỏ, cạu giảm tốc, từ từ đỗ lại trước vạch kẻ, nhìn dòng người như nước chảy đi qua trước mặt.
Đột nhiên có tiếng hét thất thanh, Mộc Đào giật mình hướng về phía phát ra âm thanh, phát hiện một chiếc xe mất lái lao vào đám người qua đường, hất văng một phụ nữ xấu số ra xa. Những người còn lại nghe được tiếng động nhanh chân chạy tránh ra khỏi quỹ đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-cua-chung-ta/613580/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.