"Tam ca!" Văn Chiêu đột nhiên ngồi dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, cả người nàng toàn thân đều là mồ hôi.
Phù Diêu và Phù Cừ ở gian ngoài nghe thấy tiếng hét của Văn Chiêu liền vội vàng tiến vào, hỏi, "Cô nương bị bóng đè ư?" Một người vừa thắp đèn lại rót nước, một người khác giúp nàng lau mồ hôi, Văn Chiêu lẳng lặng nhìn động tác của các nàng, chậm rãi nói, "Phù Diêu, Phù Cừ, đa tạ các ngươi."
Hai người lập tức có chút sửng sốt, làm gì có chuyện chủ tử nói lời cảm tạ đối với hạ nhân chứ? Hai người liên tục xua tay nói không cần, đây là việc các nàng nên làm.
Phù Cừ nhìn Văn Chiêu thật sâu, mấy năm trước nàng liền phát hiện ra biến hóa của cô nương nhà mình, cô nương vốn dĩ vì thân mẫu mất sớm, kế mẫu vào cửa liền oán trời trách đất, ngoan cố dễ giận, sau đó lại dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, tuy vẫn là có tâm tính trẻ con, nhưng ngẫu nhiên có lúc nhìn thấy cô nương, cảm thấy dường như cả người cô nương phảng phất một tầng ánh sáng nhu hòa, bao dung ôm nhu, đối với người nhà cũng tinh tế hơn.
Chứng minh có sức thuyết phục nhất đó quan hệ thân mật khăng khít giữa cô nương cùng với phu nhân và Ngũ cô nương, đây là chuyện mà trước đây đến giờ không ai dám nghĩ đến. Hơn nữa trước đó nàng còn vì cứu Ngũ cô nương mà rơi xuống nước lạnh, đối đãi với Ngũ cô nương tốt như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-tien-dinh/1190046/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.