Lục Nhiên cảm thấy giữa bọn họ nên thẳng thắn nói rõ ràng tất cả những chuyện này, thế mới không có ngăn cách khiến cả hai yên lặng tổn thương nhau.
Chuyện đứng về phe đám người kia, Văn Chiêu chẳng qua chỉ hiểu lầm hắn vài ngày liền khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ muốn sớm chút tìm cơ hội nói tất thảy với nàng. Cho nên khi màn mưa tí tách buông xuống trong đêm, hắn lại nghĩ đến bức tường cách vách giữa hai người trong trạm dịch, tiếng gõ nhịp "cốc cốc cốc" hòa cùng tiếng mưa bên ngoài với giọng hát mềm mại thanh ngọt của nàng khiến hắn cả ngày làm việc vất vả ngoài kia cảm thấy an bình thoải mái.
Hắn lúc ấy đang ở trong Phi Lai lầu, ngoài trời mưa vẫn chưa ngừng rơi, hắn không nhịn được nhớ đến nàng, Văn Chiêu bây giờ đang làm gì, đã ngủ chưa, có giống như hắn nhớ đến đêm mưa mùa hạ năm ngoái hay không.
Mà bây giờ hắn không cần phỏng đoán cũng không cần giả tưởng, cô nương của hắn đang trong vòng ôm của hắn, đầu vẫn dụi qua dụi lại trên áo hắn, hệt như một con mèo nhỏ.
Chỉ là thế gian này rốt cuộc không có con mèo này khiến người ta canh cánh trong lòng như nàng.
Giờ đây mèo con này lại ríu rít nói chuyện với hắn.
"Tư Mã gia kiếp trước bị gán tội chủ mưu của việc phóng hỏa, vì thế bị tước đi mười vạn binh quyền, Tư Mã Dục cũng bị gả đi nơi xa", Văn Chiêu từ trong lòng hắn ngồi dậy "Ta sợ kiếp này Khương gia cũng giống như Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-tien-dinh/1190102/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.