Khung cảnh chuyển dời, Ngân Bình bị cuốn đến một căn nhà nhỏ đơn sơ, nhìn qua khung cửa vào phòng.
Kiều Nhi đang hạnh phúc xe chỉ luồn kim may giá y đỏ thắm,cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thiếu phụ khuôn mặt hiền lành bước vào,Kiều Nhi nhìn thiếu phụ cười kêu khẽ:"Nương!"
Thiếu phụ từ ái sờ đầu nàng:"Mùa thu này, Kiều Nhi cùa nương phải xuất giá rồi...Nương thật luyến tiếc gả!"
"Nương...Không thì Kiều Nhi không gả nữa ở nhà với nương được không?" Kiều Nhi nghịch ngợm kéo tay thiếu phụ làm nũng .
Thiếu phụ lắc đầu, mắt đông đầy ý cười nói:"Như vậy chẳng phải A Ngưu sẽ oán nương sao???"
"Nương này..." Kiều Nhi đỏ mặt, thẹn thùng kêu...
Chợt sương mù trắng xóa che lấp mọi thứ....Nhìn lại Ngân Bình lại đang đứng trong thôn nhỏ, nhìn từ đây có thể thấy được đồng ruộng bát ngát ở xa xa, dân làng đang vui vẻ gặt hái, chuyện trò không khí vui vẻ ấm áp...
Bỗng nhiên dưới chân hơi động, tiếng ầm ầm như sấm dậy vang lên...
Bầu trời tối thẫm, đen đặc như miệng một cái quan tài, nước sông không biết từ đâu như một con cự long điên cuồng phóng tới, Ngân Bình mở to mắt hốt hoảng, chỉ thấy trong phút chốc , nước sông nhấn chìm hết cả cánh đồng, ào ào xông tới, thổi bay chiếc xe bò đầu thôn, hất tung một con bò mấy trăm cân lên không trung, nháy mất không tâm tích..
Ngân Bình nghe bên tai âm thanh gào thét tuyệt vọng:
"Trời ơi! Sơn Hà vỡ đê!"
Nỗi kinh sợ vô bờ bến ập đến trong lòng nàng, Ngân Bình chứng kiến cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-duyen-tien-kiep/1496479/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.