"Ta biết, ngươi ở bên ngoài còn nhiều sự tình cần phải xử lý, nhưng… chuyện khác không nói, ngươi có thể sẽ phải đối mặt với tứ sư bá, nhưng ngươi hiện tại không có khả năng địch lại. Nếu ngươi không sớm tự đề thăng thực lực chính mình, chỉ sợ ngươi chưa gặp được Tứ sư bá thì đã chết rồi."
Mười Một nghiêng đầu nhìn lão giả, mặc dù hắn như trước vẫn không có biểu tình gì, nhưng cũng đã cảm thấy có chút động dung, hỏi: "Chuyện này ngươi cũng biết?"
"Ừm. Khi Đại sư bá cho người đưa ngươi tới đây đã kèm theo một phong thư đưa cho Hoàng sư thúc, ôi, Hoàng sư thúc cùng Đại sư bá đều là đệ tử Kiếm tông đời thứ ba mươi bảy, cũng là ngoại trừ Đại sư bá cùng Tứ sư bá ra, duy chỉ có ông ấy là ở lại thôn này, chỉ là chân của lão nhân gia người bất tiện, quanh năm đều ở trên Thiên Lang Phong, ta cùng một vị sư huynh khác hầu hạ bên cạnh Hoàng sư thúc, cũng là rất ít xuống núi. Lần này Đại sư bá có thư đưa cho Hoàng sư thúc, trong thư đã kể rõ về chuyện của ngươi, cho nên ta ít nhiều cũng biết một chút, lần này là Hoàng sư thúc đặc biệt cho ta xuống núi nói với ngươi, nhắc ngươi chú ý. Ở nơi này, sự tình bên ngoài nhất thời đừng quản đến, cố gắng sống sót mới là quan trọng nhất."
Bên cạnh, Thạch Đại Lực nghe vậy giật mình không thôi, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy người tuổi trẻ Mười Một như hàng con cháu của mình này, âm thầm đoán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-gian-bang-khi/1575006/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.