Vẻn vẹn hai chữ, trong miệng Dương Tư Vũ nói ra cũng làm cho người ta đau lòng.
Nhìn nàng rơi lệ đẹp thê lương cầu khẩn, bất luận kẻ nào cũng không sinh ra lời nói cự tuyệt.
Nhưng Mười Một không nhẹ nhàng, lại có chút thô bạo giựt quần áo khỏi tay nàng.
Dương Tư Vũ nắm rất chặt, thiếu chút nữa đem áo hắn kéo rách.
Vải áo cùng ngón tay va chạm kịch liệt.
Dương Tư Vũ đau đớn, theo bản năng buông lỏng tay, liền bất lực nhìn chiếc áo thoát khỏi tay mình.
Áo vuột khỏi tay.
Giống như mất đi cọng rơm cứu mạng giữa biển sâu, Dương Tư Vũ kinh ngạc nhìn hai tay mình, nước mắt lại tràn mi.
'Cô độc, trống rỗng, khủng hoảng ' tất cả cảm giác tuyệt vọng đang len lỏi vào thân thể nàng.
Mười Một xoay người đi về phía phòng ngủ.
" Xin ngươi " Dương Tư Vũ trước mặt đã một mảng mơ hồ, nhìn bóng Mười Một thấp giọng nói: "Đừng đi"
Mươig Một không quay đầu lại bình tĩnh đi đến phòng ngủ, cuối cùng thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt của Dương Tư Vũ.
Dương Tư Vũ đứng đó, hai tay ôm lấy hai cánh tay, toàn thân run rẩy.
Nước mắt không thể khống chế dọc theo khuôn mặt mạnh mẽ chảy xuống, vài giọt nước mắt rơi trên mặt đất nổi lên từng trận gợn sóng.
Bên trong tai nghe vọng ra tiếng thở dài của Cuồng Triều: " Có thể bớt tàn nhẫn một chút hay không?" Mười Một không nói gì.
Hắn không thích nữ nhân không biết phân biệt nặng nhẹ.
Nếu đặt trên chiến trường là nhược điểm chí mạng.
Thử nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-gian-bang-khi/1575460/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.