Người dịch: PrimeK
“Bíp..... "Một tiếng xì hơi vang dội từ trong thân thể Tiểu Bạch truyền ra.
Đầu tiên bị cỗ rắm thối này từ mông Tiểu Bạch vọt tới chính là mặt Lục Thanh, một cỗ rắm thối phun tới, Lục Thanh không cẩn thận hít vào một ngụm, thiếu chút nữa thì A-xê-nôn. Hắn vội vàng một tay che miệng mũi nín thở, một bên nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Âm Lão cùng Mộ lão hai người cũng bị cỗ rắm thối không thể đỡ này phun ra cho lui về phía sau một bước, lúc này trong lòng mới cảm giác cân bằng một chút. Nếu không chỉ có một mình hắn bị cái rắm thối này táp vào mặt, chỉ là mặt mũi này liền mất không nổi.
Liếc mắt nhìn Tiểu Bạch bị mình nắm trong tay một cái, Lục Thanh đối với vật nhỏ này cảm thấy có chút tức giận, chết đến trước mắt còn muốn đánh rắm, không giáo huấn nó một chút, thật khó tiêu cỗ tức giận trong lòng này.
Đang lúc Lục Thanh sắp sửa có động tác, đột nhiên ánh mắt của hắn trừng lớn, hắn hoảng sợ phát hiện thân thể của mình lại không nghe chỉ huy.
Lục Thanh không biết, tất cả mọi người ở đây đều không biết, trên đời này có một loại sinh vật rắm là không thể tùy tiện ngửi, đó chính là rắm Cửu Vĩ Hồ. Mông Cửu Vĩ Hồ có hiệu quả thôi miên, đó là lợi khí săn mồi của chúng, cũng là thủ đoạn dùng để mê hoặc khi gặp phải thợ săn cao minh. Năm đó 11 bị Tiểu Bạch đánh rắm cũng rơi vào trong mê huyễn ngắn ngủi.
Lục Thanh không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-gian-bang-khi/1576075/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.