Editor: Linh Đang
Vương tổng Đỗ tổng cùng Trương tổng là Chu Diệu vừa khéo gặp được ở thang máy, thuận tiện kéo qua để mở rộng chút quan hệ cho cô, nhưng khi nghe thấy Nhan Nghệ bảo cô lấy danh thiếp ra, Chu Diệu vẫn tương đối ngoài ý muốn nhíu mày.
Ai... Ai còn vài tấm danh thiếp nữa. Đa Ninh lấy từ ví tiền trong túi váy ra ba tấm danh thiếp, đưa cho ba vị tổng giám đốc.
Mới ra khỏi cửa khách sạn, tất cả mọi người đều tan cuộc, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ chia ra đứng hai bên Chu Diệu, Nhan Nghệ luôn biểu thị lòng cảm ơn với Chu Diệu: "Anh Chu, thật sự anh cổ vũ Ninh Ninh rất nhiều, cám ơn, cám ơn..."
Chu Diệu biến thành Chu tổng, Chu tổng lại biến thành anh Chu.
Chu Diệu vẫn bất vi sở động* nhìn về phía trước, thương lượng Nhan Nghệ với: "Nếu không cô về trước một mình đi, lát nữa tôi đưa Đa Ninh về." Đây là một câu thương lượng, cũng là một câu trần thuật.
Bất vi sở động(不为所动): không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Không có việc gì. Nhan Nghệ vô cùng tốt bụng nói đồng ý: "Được thôi, không thành vấn đề!"
Nhan Nghệ rời đi, mở cửa xe Macan của mình ra vui vẻ vẫy vẫy tay với Chu Diệu, chạy ra khỏi cửa khách sạn.
"Đi thôi." Chu Diệu nói với cô.
"Đi đâu?" Đột nhiên Đa Ninh có chút khẩn trương... Chu Diệu muốn giữ cô lại để gì?
"Gọi xe đi." Chu Diệu quay đầu lại, gằn từng chữ nói cho cô.
Đa Ninh:...
Được rồi, cô không ngồi Macan của Nhan Nghệ để về, là phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-gian-hoan-hi/1539233/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.