Anh Tử mỉm cười nhìn kho chứa củi trước mắt, bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, Anh Tử uốn người trên không, cong người về sau, vặn mình lách qua một tia sáng vô hình, khẽ đặt chân lên một ngọn cỏ, nhìn chiếc khoá đang khoá chặt kho chứa củi trước mắt, phía trên được khắc vô số phù văn, mỉm cười lật tay một cái, một chiếc chìa khoá bằng linh lực xuất hiện trong tay Anh Tử. Anh Tử mỉm cười,mấy trò mèo này sao có thể làm khó nàng được.
Huyết Hà Cầu nheo mắt nhìn Anh Tử tức giận rời đi, nở một nụ cười xảo quyệt.
“Rầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên, phát ra từ kho chứa củi, đám người nghe được tiếng động liền vội vàng chạy tới, khi đám người chạy tới nơi chỉ thấy.
“Rầm”
Anh Tử cả người bị đánh bay về sau, đập mạnh vào cánh cửa, khiến cánh cửa thủy tinh nổ tung,vỡ vụn, Anh Tử ngã quỵ trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.Đối diện với nàng là Vô Danh đang đứng trên mái nhà kho chứa củi, cả người bao chùm một chiếc áo choàng đen, không thể nhìn rõ tướng mạo. Đám người thấy Vô Danh đang đứng đó, muốn xông lên bắt sống Vô Danh, thì chẳng biết từ lúc nào, Lãng Tài Hoa đã đứng sau lưng Vô Danh, bàn tay như đao nhọn muốn đâm thủng tim hắn. Nhưng bàn tay của Lãng Tài Hoa vừa chạm vào người Vô Danh. Tên Vô Danh khoác chiếc áo choàng đã nổ tung thành từng mảnh, rồi biến mất không để lại một dấu vết. Đám người chỉ đành im lặng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-lo-thanh-than/939576/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.