Cố Nhược ngồi rất gần cửa sổ, Khương Tân Nhiễm ngồi trong lòng cô ấy, nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, từng đám như kẹo bông gòn lướt qua trước mắt, ánh sáng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào từ tấm kính trong suốt, vừa vặn chiếu lên xương quai xanh của Khương Tân Nhiễm.
Đoạn xương quai xanh tinh xảo hõm sâu tạo thành một vùng bóng tối sẫm màu, càng tôn lên vẻ trắng muốt gần như trong suốt của xương cốt thanh mảnh nhô ra.
Cố Nhược nhìn vào mắt nàng, hít sâu một hơi, gần như ngay lập tức cúi đầu xuống, quyến luyến bên xương quai xanh nàng.
Lưng Khương Tân Nhiễm dựa vào lồng ngực Cố Nhược, Cố Nhược ôm chặt cổ tay nàng, vòng tay từ phía sau ôm lấy cọ cằm vào hõm cổ nàng. Khương Tân Nhiễm bị cô ấy vây chặt không thể động đậy đành ngửa cổ lên cao mặc cô ấy hôn, lông mi nàng dưới ánh nắng nhuộm màu vàng óng, run rẩy khẽ khàng, mềm mại xinh đẹp.
Máy bay xuyên qua những tầng mây, khoảng cách đến mặt trời trở nên cực kỳ gần như thể có thể hái sao trên trời. Khoang máy bay sáng trưng, giữa ban ngày ban mặt, tuy biết ở độ cao vạn mét không ai có thể nhìn thấy nhưng ánh sáng chói chang vẫn khiến Khương Tân Nhiễm theo bản năng căng thẳng, bất an siết chặt cánh tay Cố Nhược.
Càng căng thẳng, sự chú ý càng tập trung. Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược ôm chặt trong lòng, từng cử động nhỏ nhất của Cố Nhược qua cảm nhận của Khương Tân Nhiễm đều bị phóng đại lên hàng chục lần, rõ ràng mồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/2926507/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.