Lý Sùng Duyên đặc biệt muốn đem Diệp Bạch từ trên giường lôi xuống dưới, sau đó đem người ném vào trong phòng tắm hảo hảo tắm rửa sạch sẽ, bất quá nhìn bộ dáng híp mắt thích ý, lại có chút không đành lòng. Huống hồ...... hiện tại Lý lão bản có chút eo đau lưng đau làm lụng vất vả quá độ, cho nên cuối cùng cắn răng một cái, nhịn.
Hai người cuối cùng kiên định, một đêm không nói chuyện nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bạch liền đứng dậy, Lý Sùng Duyên thật là mệt, chờ Diệp Bạch ăn xong một chút, anh mới chậm rì rì lên tắm rửa một cái, sau đó từ trên lầu xuống dưới.
Diệp Bạch ăn cơm xong rồi, liền đem Tiểu Cáp đáng thương ôm lấy, nghe nói là muốn chơi đùa cùng nhau. Tiểu Cáp nhìn thấy Diệp Bạch cứ như nhìn thấy quỷ liều mạng chạy, đáng tiếc chính là nó cho dù có bốn chân thì cũng trước sau chạy không bằng khinh công của đại tàng kiếm.
Kết quả một người một chó chơi trốn tìm trong chốc lát, Diệp Bạch thắng tuyệt đối, vô cùng cao hứng ôm Tiểu Cáp ngồi ở trên sô pha phòng khách, học bộ dáng người khác dùng di động chụp ảnh của Tiểu Cáp cùng mình.
"Anh dậy rồi à." Diệp Bạch nhìn thấy Lý Sùng Duyên, nháy mắt liền buông Tiểu Cáp ra, giống như hiến vật quý cầm di động qua, cho anh xem ảnh chụp của mình.
Lý Sùng Duyên thấy trên người Diệp Bạch dính đầy lông, lập tức cảm thấy đau đầu vạn phần, nói: "Không có việc gì thì đừng có ôm nó, làm em một thân đều là lông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-ngu-anh-de-tang-kiem/819119/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.