[. . .Khoác tấm áo tơi mờ sương, bước vào ngõ nhỏ
Tường hoa trước sân loang sắc màu
Lời đồng dao nhẹ ngẩn, gió trăng trầm mặc
Đang đợi ai thổi khúc hòa thanh?
Cô độc bước lên lầu cao, phóng mắt ra xa
Non sông một thời họ Vương đã đổi
Nhân sinh thường nói chuyện hợp tan, nghẹn ngào lui đến liệu được mấy?
Người bảo ắt do từ kiếp trước đã vô duyên
Có lẽ là ánh trăng thuở xưa, đang chiếu rọi ta
Thanh xuân ngày ấy nay làm đau lòng kẻ tha hương
Bóng hình của người từng hiện lên giữa hàng mi ai?
Ý thơ tứ tuyệt nặng bao tâm tư
Ngỡ rằng áng trăng thuở xưa, uyển chuyển thành lời ca
Vừa ảm đạm lại vừa ấm áp, khiến nỗi lòng dậy lên bao khúc mắc
Nghe những lời chướng tai bịa đặt trong tạp lục
Người vì ai dùng cả đời vướng mắc nơi hồng trần. . .]
Hỷ phục đỏ thẫm lung tung tùy tiện, mái tóc ngân kim tản rộng trên nền ngọc trắng muốt, vẽ lên hình ảnh mỹ diễm lạ lùng.
Vương Tuấn Khải ôn nhu nhìn Vương Nguyên cuộn mình trong hỷ phục, vai và hai cánh tay trắng nõn lộ ra không khí, ẩn hiện vài vết hôn ngân hồng hồng bắt mắt, khóe môi không tự chủ được nở nụ cười hạnh phúc.
Hắn kết hôn rồi, hắn cuối cùng cũng kết hôn rồi!
Nghĩ tới ông nội ở thực tại, Vương gian ác sờ cằm cười đểu, xem, cũng nhờ ông nội mà con gặp được Vương Nguyên, bây giờ đem y thành cháu dâu mà cưới về rồi, muốn dị nghị con cái cháu chắt gì đó không có cửa đâu nhé!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-ngu-khai-nguyen/47339/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.