"Mười năm trước, trên con đường đi Cách Nhĩ Mộc, tàu hỏa số 13 đi qua Thanh Hải, sau đó gặp sự cố ngay tại khúc ngoặt, đường ray lật sang một bên, toàn bộ hành khách chết hết."
Giường đối diện là một cặp vợ chồng trẻ đi nghỉ tuần trăng mật, chàng trai cảm thấy không khí quá nhạt nhẽo nên bắt đầu pha trò rùng rợn khiến cô gái nép vào anh ta. Mấy người xung quanh chơi mạt chược phát chán, cũng tò mò chạy đến góp vui. Chàng trai than lạnh một tiếng, kéo áo bông ra quấn chặt người mình, lại bật đèn pin thật sáng, lúc này mới thần thần bí bí pha trò.
Vương Nguyên nằm cuộn người trên giường tầng, bên cạnh là Đô Đô phe phẩy lông đuôi.
"Cứ tưởng đó là sự cố xảy ra do đường ray có vấn đề, về sau có người điều tra mới biết, hóa ra hai mươi năm trước tai nạn này đã xảy ra một lần, cũng trên con tàu đó!" Chàng trai bí hiểm trầm giọng: "Nghe nói ở khúc ngoặt đó bây giờ, dù không có tàu hỏa đi ngang qua nhưng đêm đêm vẫn nghe tiếng còi hú inh ỏi, tiếng bánh răng ma sát với đường ray, sau đó có người hiếu kỳ chạy ra xem thì không thấy gì cả."
"Có phải là hồn ma của những người chết không yên ổn không?"
"Tám phần mười là oán khí dày đặc quá rồi."
"Ai da thật đáng sợ, cũng may là chúng ta đi trên tàu số 14." Cô gái nhỏ giọng nói, đột nhiên phát hiện có gì không đúng: "Nhưng chúng ta ngồi toa số 13. . ."
"Ha ha, chỉ là trùng hợp thôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-ngu-khai-nguyen/47379/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.