Vương Nguyên ngồi trên sofa ngẩn người, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp nhấn nhấn lên đệm, sau đó lại nhún nhún vài cá, chơi đến bất diệc nhạc hồ, say mê không dứt.
"Cậu. . .rốt cuộc là bị nhốt trong đó bao nhiêu năm rồi?" Ngay cả một cái sofa cũng có thể vui vẻ như vậy?
". . ." Vương Nguyên không nghe thấy, vẫn đang tập trung trêu chọc đệm sofa.
"Này." Hắn mất kiên nhẫn ngồi xuống ghế đối diện, gõ gõ bàn: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Vương Nguyên ngẩng đầu lên, tóc dài quét qua quét lại áo sơ mi trắng tinh, tạo thành hình ảnh thánh khiết vô cùng: "Tám trăm mười một."
". . .Tôi có chuẩn bị tâm lý rồi." Nhưng mà vẫn bị con số này làm sốc. Vương Tuấn Khải hít sâu, bắt đầu tính toán làm thẻ căn cước và giấy tạm trú tạm vắng cho Vương Nguyên. Dù sao thì một người sống đàng hoàng như vậy, ra vào nhà hắn không có rõ ràng cũng sẽ dễ dàng bị chú ý, huống hồ ngoại hình Vương Nguyên bắt mắt lắm, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào. . .Nên lấy thân phận gì cho cậu ta đây?
Bạn cũ? Em trai họ bà con xa?
Ọt ọt~~~
Vương Nguyên: ". . ."
Vương Tuấn Khải: ". . ."
Vương Nguyên: "Có chân sẽ đói."
Vương Tuấn Khải vẻ mặt (= 5 =). Logic gì thế này?
Hắn cảm thấy, từ sau khi gặp nhân ngư, thế giới quan của hắn đảo lộn nghiêm trọng.
Cộc cộc cộc.
"Ông chủ?" Một thiếu niên đứng trước cửa phòng, gương mặt nam sinh anh khí đáng yêu, đôi mắt to tròn lúng láy nhìn Vương Tuấn Khải:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-ngu-khai-nguyen/47385/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.