Vào một ngày tiết trời tươi đẹp, hậu viên trăm hoa đua nở, Thượng Quan Lưu Ý một thân bạch y phiêu dật ngồi giữa đình đánh đàn, nắng rọi vào mười đầu ngón tay ngọc ngà làm ánh lên vẻ sáng bóng lung linh.
Thượng Quan Lưu Ý mặc một bộ cẩm y, vạt áo thêu hoa mẫu đơn điểm kim tuyến lấp lánh, nhìn đơn giản mà tôn quý, tao nhã xuất trần.
Âm thanh trong trẻo từ những đầu ngón tay truyền đến, giữa không gian yên tĩnh lại có phần đơn điệu tẻ nhạt.
Một trận gió đột nhiên thổi đến làm hoa bay phiêu tán khắp trời, một vài lọn tóc rũ xuống mặt của Thượng Quan Lưu Ý, y tiện tay vén ra sau mép tai, chỉ một động tác đơn giản lại làm toát lên vẻ mị hoặc mê người.
"Quả đúng là mỹ nhân!" Một tiếng tán thưởng chợt vang lên, thanh âm khiến cho Thượng Quan Lưu Ý khẽ nhíu mày, Nhưng hôm nay tâm tình y khá tốt cho nên cũng không muốn tính toán, thầm nghĩ chắc là thân quyến của ai đó mới vào cung không biết phép tắc, nếu đã vậy thì tự khắc sẽ có người đến giáo huấn.
Thượng Quan Lưu Ý không buồn nhướn mắt, ngón tay vẫn tùy ý gảy lên những giai điệu thanh lệ, âm thanh tinh tế truyền đến khiến y tự thấy thỏa mãn, kế đó lại muốn dạo thêm một khúc.
Đột nhiên có một bàn tay vươn tới, rõ ràng là muốn chạm vào mặt y, Thượng Quan Lưu Ý trong mắt phát lạnh, lập tức dùng hai ngón tay kẹp vào cổ tay của người nọ, chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, nam tử hét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sac-phuong-hoang/1128575/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.