Mộc Thanh một thân bạch y nho nhã, mái tóc đen được cố định bởi một cây trâm ngọc, sắc mặt ba phần tái nhợt, bảy phần bệnh tật, khóe miệng như có như không hiện lên một tia lãnh tà. Hắn bình sinh giỏi thi từ ca phú, văn thao võ lược, nhưng ông trời lại ghen ghét người hiền, thân thể hắn quanh năm đau yếu, có tài nhưng không gặp thời, gương mặt thư sinh lúc nào cũng toát lên vẻ chua xót ai oán.
"Mộc tiên sinh." Người của Long Vân Trại cúi người hành lễ nhưng trên mặt không hề có một chút gì vui vẻ, ngược lại mang theo vài phần âm trầm mệt mỏi, đám hạ nhân đi tới đi lui không ai có lấy một nụ cười, khắp nơi trong Long Vân Trại treo đầy lụa trắng, bầu không khí u ám làm cho kẻ khác tâm thần cũng không yên.
Mộc Thanh tựa tiếu phi tiếu khẽ nhếch khóe miệng, tựa hồ như đang cười lạnh, sắc mặt thập phần nhợt nhạt. Gã nô bộc cũng không trách cứ, mọi người ở Long Vân Trại ai nấy đều biết Mộc tiên sinh hầu hết thời gian đều phải nằm trên giường bệnh nên tính tình cũng trở nên cổ quái, hắn không thích cùng người khác thân cận, cả ngày có khi cũng không mở miệng thốt ra nửa lời.
Hôm nay mọi người đều rất bận rộn, bởi vì là thất đầu của Cửu gia. Cửu phu nhân khóc đến ngất lên ngất xuống, hạ nhân ai nấy đều vô cùng lo lắng, chỉ sợ bà khóc nhiều như vậy sẽ xảy ra chuyện.
"Đại đương gia đâu?" Giọng nói của Mộc Thanh khàn khàn, tựa như lưỡi cưa khứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sac-phuong-hoang/1128651/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.