Lúc này, người đẹp đi tới, đưa ra bảy tệ, dùng chóp mũi trong suốt ngửi ngửi: "Mùi thơm quá, mùi này từ đâu tới vậy?"Nhưng người đẹp không liên tưởng mùi hương này với Lâm Phàm.
Dù sao thì cô ấy cũng đã ăn bánh kếp do Lâm Phàm tự tay làm, hương vị kia đúng thật là không dám gật bừa.
Nghĩ mãi không ra nên người đẹp mang theo cái túi rời đi."A, thật kỳ quái! Vừa rồi làm sao có thể có mùi thơm như vậy?" Điền Thần Côn nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy Lâm Phàm bèn trực tiếp xua tay."Đừng nhìn, tôi không phải nói mùi thơm này là do cậu tạo ra."Nhưng Lâm Phàm hiện tại có chút sững sờ, bởi vì vừa rồi hắn cảm thấy có chút kỳ quái.Tuy nhiên, lúc này quầy hàng của Lâm Phàm vẫn không có ai như cũ.
Ngoại trừ người đẹp vừa rồi, không còn ai đến đây nữa.Văn phòng Tạp chí Văn nghệ Tuổi trẻ.Trọng Thanh Dật tay cầm chiếc bánh kếp, nụ cười nở trên môi.
Đồng nghiệp của cô cũng chính là khuê mật.
Vì thế khi ra cửa đều sẽ nhờ cô mua gì đó để ăn.Đối với Trọng Thanh Dật thì cô không hề coi đây là một việc khổ sai gì cả.
Đây vẫn có thể coi là một việc lao động miễn phí."Ôi chao, sao Thanh Dật còn chưa tới nữa? Bảo Bảo sắp chết đói rồi." Trước chiếc bàn làm việc tràn ngập sắc hồng, một cô gái đáng yêu đang vô lực nằm trên chiếc ghế mềm.
Hai mắt nhìn thẳng vào món ngon trên màn hình máy tính, còn không khỏi li3m môi một cái.Biểu thị cho việc Bảo Bảo lúc này đang rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sinh-hung-han/163405/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.