Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134
Chương sau
Lục Dĩ Nam sau khi tới nhà Đường Phi Yên ăn cơm xong, ông Đường Chấn Long ba cô bỗng nhiên cao hứng, rủ Lục Dĩ Nam ở lại chơi cờ với ông. Trong lúc chơi cờ, bởi vì đã rất lâu ông không tìm được người có thể đánh với ông khó phân thắng bại, cho nên ông cười rất sảng khoái, còn nói anh sau này có thời gian thì thường xuyên tới nhà ông ăn cơm. Nói là chỉ chơi vài ván cờ, nhưng lại kì kèo cho tới gần mười giờ tối, Đường Phi Yên còn nhiều lần nhắc khéo với ông là thời gian đã trễ, ông mới chịu để Lục Dĩ Nam ra về. Đường Phi Yên lúc tiễn Lục Dĩ Nam ra cửa, cô ngại ngùng hai tay chà chà vào nhau nói. "Anh Dĩ Nam thật xin lỗi, bởi vì đã rất lâu không có người nào chơi cờ thắng được ba em, cho nên hứng trí quá mới bắt anh ở lâu như thế, anh đừng giận nhé." Lục Dĩ Nam trên gương mặt hiện ra ý cười, anh nói khách sáo. "Không có gì, chơi cờ cũng là sở thích của tôi mà, được cùng bác Đường trao dồi kinh nghiệm, như thế cũng hay." Đường Phi Yên nghe vậy liền mừng rỡ, đôi mắt như có ngôi sao, cô nở một nụ cười đẹp tuyệt nhìn Lục Dĩ Nam. "Thật sao? Như thế thật tốt, vậy sau này khi nào anh Dĩ Nam rãnh lại tới đây chơi cờ cùng ba đi nha." Lục Dĩ Nam hơi kéo khoé môi lên gật đầu một cái, rồi giơ tay vẫy vẫy đón một chiếc taxi, lúc xe dừng lại bên cạnh, Lục Dĩ Nam quay lại hơi nhẹ giọng lên tiếng. "Đã không còn sớm nữa, em vào trong đi." Đường Phi Yên nghe được câu nói quan tâm từ Lục Dĩ Nam mà tim đập nhanh đến sắp loạn, cô gương mặt đỏ bừng, ấp úng nói được một chữ "Vâng" sau đó hơi cúi đầu chào anh một cái rồi đi nhanh vào trong nhà. Lục Dĩ Nam sau khi đợi Đường Phi Yên vào trong mới ngồi vào trong xe nói địa chỉ đưa anh trở về nhà.. __oOo__ Ngày hôm sau, lúc Lục Dĩ Nam còn đang cầm tập hồ sơ định rời khỏi nhà để in ra vài bản để nộp cho những công ty anh đã lên kế hoạch tối hôm qua, thì điện thoại của anh chợt reo lên. Lục Dĩ Nam cho tay vào túi lấy điện thoại ra xem một chút, dãy số điện thoại trên đó làm động tác mở cửa của anh hơi ngừng lại, Lục Dĩ Nam quay trở lại ghế ngồi sau đó mới trượt nhẹ ngón tay trên màng hình, rồi áp điện thoại vào bên tai cất giọng. "Alo, chào ngài Dương tổng." Hàn Chí Dương giọng nói đạm nhạt lên tiếng. "Nghe nói anh đã xuất viện, hiện đã có thể làm việc chứ?" Lục Dĩ Nam rũ mi mắt xuống nhìn vào tập hồ sơ đang cầm trên tay, sau đó mới lại động môi. "Cám ơn Dương tổng đã có lời đề nghị, nhưng tôi nghĩ hiện không nên như thế thì tốt hơn." Hàn Chí Dương là người thông minh, lại nói hai người từng làm cùng với nhau hơn hai năm, nên lời Lục Dĩ Nam tuy chỉ là nói mập mờ không rõ, anh vẫn có thể biết được Lục Dĩ Nam là muốn nói cái gì. Hàn Chí Dương hơi nhếch môi lên nói thẳng trọng tâm. "Là một người đàn ông, không nên quá chú trọng vào ánh mắt của người ngoài, nên làm chính là nắm bắt cơ hội." Lực đạo nắm tập hồ sơ trên tay Lục Dĩ Nam hơi dùng sức, như muốn quyết định, cười nhạt nói. "Tôi biết điều đó, nhưng tôi sẽ không để Kỳ Kỳ bị những kẻ bên ngoài xầm xì bàn tán, nói là bàn đạp để giúp tôi đứng ở vị trí đó, thật xin lỗi tôi dù cả đời không thể lấy lại công ty cũng không để chuyện đó xảy ra." Hàn Chí Dương hơi nhăn mi tâm lại, anh hừ nhẹ một tiếng mới lại nói. "Lục tiên sinh, tôi nghĩ nên làm rõ một chút, chuyện tôi nhắm trúng anh làm giám đốc cho công ty thiết kế xây dựng Fizzing là bởi vì anh từng làm ở tập đoàn Dương thị, và cũng có tài năng cho nên chọn." "Còn về việc trợ lý Lục, niếu kẻ nào chán sống nói lời không hay với nhân viên Dương thị, tôi cam đoan kẻ đó không toàn mạng."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134
Chương sau