Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134
Chương sau
Hôm nay là chủ nhật, cho nên sau khi ăn sáng xong, cô và anh liền mỗi người một chổ. Hàn Chí Dương thì đi lên thư phòng bận việc của mình, còn Lục An Kỳ dọn sạch phòng bếp, rồi tản bộ quanh hoa viên Phong Uyển. Cô đi đến gần bờ biển nhân tạo nhìn thấy ở dưới gốc cây đại thụ có một cái xích đu liền đi đến gần ngồi lên đung đưa một chút, sau đó cười mỉm nói một mình. "Phẩm vị của Hàn Chí Dương cũng không tệ, chọn một nơi như thế này tận hưởng, thích thật." Khoé miệng còn đang giương lên, cô lại nghĩ đến thái độ khó chịu của Hàn Chí Dương mi tâm liền hung hăng nhíu lại. Tay nắm trên dây xích đu hơi dùng sức, sau đó cảm giác trong lòng bàn tay có gì lộm cộm, cô hơi buông lõng tay ra, khẽ dời tầm mắt đến dây xích. Nhìn thấy có vài chữ rất nhỏ được viết lên đó, Lục An Kỳ liền tò mò mắt hơi nheo lại đưa đầu sát đến dây xích, nhìn thấy trên đó viết! Nhiễm Nhiễm là duy nhất, đời này chỉ cầu mãi yêu em! Cô ban đầu đọc xong còn nỗi da gà một trận, sau đó che miệng cười khúc khích, thầm nói, thời buổi bây giờ vẫn còn có người nói những câu sến sẩm đến như vậy sao? Lát sau mới nhìn ra nét chữ viết trên đó không thể nào quen thuộc hơn được, chính là nét chữ của CEO mà cô hằng ngày luôn nhìn thấy. Lục An Kỳ đưa tay lên sờ một lần nữa những dòng chữ tuy ngắn nhưng mang cả một trời yêu thương viết vào. Cô nhìn chăm chú dòng chữ (Nhiễm Nhiễm là duy nhất, đời này chỉ cầu mãi yêu em) khẽ động môi. "Đây chính là nói, anh xem cô gái có tên gọi Nhiễm Nhiễm này là một cuộc sống?" Theo lời mình vừa hỏi, cô quay đầu hướng về phía biệt thự Phong Uyển, nơi phòng ngủ của Hàn Chí Dương, rồi kéo tầm mắt đến nơi dây xích đu. Cô cảm giác trái tim mình như có thứ gì mạnh mẽ bóp chặt lại, khiến cho cô phải dùng một cánh tay đặt lên nơi ngực trái, bỗng nhiên cô cảm thấy bầu không khí nơi đây thật khó thở, nên vội đứng lên trở về biệt thự. Trên đường trở về, cô mới để ý hai bên lối đi có rất nhiều hoa oải hương, nhìn như một tấm thảm màu tím sang trọng, cô chợt nhớ đến căn phòng của mình củng là một phòng màu tím. Cô như hiểu được điều gì, ban đầu còn cho rằng cách bày trí trong phòng mình là vì có phần giống căn phòng ngày trước của cô mà vui vẻ, bây giờ mới lờ mờ hiểu ra có thể cô gái tên Nhiễm Nhiễm này thích hoa oải hương, thích màu tím, cho nên xung quanh hoa viên cùng cách bày trí trong phòng cô điều là màu tím. Nghĩ đến đây trong đôi mắt hiện lên tia cười khổ, cô bước thật rộng để nhanh chóng trở về phòng mình. Lúc cô vừa đẩy cửa phòng ra tiếng nhạc chuông di động vang to cũng vừa dứt. Lục An Kỳ đi tới cầm di động lên nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên đã gọi cho mình hơn năm cuộc nhỡ, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại dáng vẻ bình thường sau đó bấm gọi lại, chuông vừa đỗ hai lần liền có người bắt máy. Bên kia đầu dây giọng nói ôn nhu quen thuộc của Phùng Tịch Nhiên liền vang lên. "Anh nghe đây An Kỳ." "À khi nãy em ra ngoài không nghe thấy chuông điện thoại, anh Tịch Nhiên gọi cho em có việc gì không?" Lục An Kỳ cười nhẹ giải thích. "Cũng không có việc gì đâu, chỉ là hôm nay nhà hàng bạn của anh có làm một buổi phát cơm từ thiện, anh thấy hôm nay là chủ nhật, nên định rủ em cùng đi chung cho vui, không biết có phiền em không?" Cô trong lòng cũng đang không tốt, không muốn nhìn thấy căn phòng màu tím mà trước đây cô vốn rất yêu thích, cho nên nghe Phùng Tịch Nhiên nói như vậy liền đồng ý. "Không sao, hôm nay em cũng không bận gì, đợi lát nữa em đón xe đến tàu điện rồi gặp nhé." Phùng Tịch Nhiên như mở cờ trong bụng, liền nói. "Ok lát nữa gặp."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134
Chương sau