Biết được mấy ngày nay Sam¬my không xuất hiện, là bởi vì bị cảm, bệnh liệt giường, căn cứ vào tình cảm bạn bè, Thiên Tầm đương nhiên muốn đi thăm, cũng tiện thể xem thử có thể giúp được gì cho anh.
Đinh. . . . . . Đông. . . . . .
Chuông cửa đã được nhấn nhiều lần, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
"Không có nhà sao? Hay là ngủ thiếp đi nên không nghe thấy?" Thiên Tầm lo âu hỏi;"Chuông cửa kêu nửa ngày cũng không phản ứng, có phải do bệnh quá nặng nên dẫn đến hôn mê hay không?" Cô và Mật Nhi cầm theo trái cây cùng hoa, đến thăm Sam¬my, nhưng đứng đã lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, khiến cho cô rất lo lắng.
Thiên Tầm cố gắng nhấn chuông thêm vài lần, nhưng trong nhà vẫn an tĩnh không một chút tiếng động, cô càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
"Không được, đề phòng *vạn nhất, mình vẫn nên đi gọi nhân viên quản lý, để anh ta tìm người tới mở cửa." Cô vội vã xoay người muốn đi, lại bị Mật Nhi kéo về.
(*Trong câu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’: chỉ những việc có thể bất ngờ xảy ra khó dự phòng được.)
"Không cần, mình có chìa khóa."
"Thật?"
Trong lúc Thiên Tầm còn đang sững sờ, An Mật Nhi không nhanh không chậm vươn tay , tìm được một thẻ khóa dự phòng trong bồn hoa bên cạnh cửa, đặt qua ổ khóa cảm ứng, cửa liền mở ra.
"Vào đi!"
"Thì ra là có thẻ dự phòng. . . . . ." Thiên Tầm lầm bầm.
Vừa vào cửa, một cỗ không khí trầm lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-toi-voi-em/465690/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.