Một cánh tay ngọc duỗi đến, đường nét thon dài, tuyệt đẹp, màu da phấn hồng khỏe mạnh , nhìn thế nào cũng không giống phải làm việc nặng, mà là trời sinh để công tác trong lĩnh vực nghệ thuật.
Bàn tay mềm này, Đường Sĩ Thành nhớ kỹ, bao nhiêu đêm vuốt ve đều có thể mang đến kích thích vô hạn cùng thoải mái, nhưng không nghĩ tới, hôm nay duỗi đến, là vì ——
"Trả lại cho anh."
Ly rượu vừa đưa đến bên môi đột nhiên dừng lại, trong con ngươi đen thẫm không dễ dàng nhìn ra cảm xúc, thoáng qua một tia kinh ngạc, tầm mắt rơi vào bàn tay nhỏ đang đeo nhẫn kim cương, dọc theo cánh tay, chậm rãi nhìn về phía chủ nhân của nó, khóa tại một đôi mắt to đang chột dạ.
"Tại sao?"
Hàn Thiên Tầm lấy dũng khí, tự nói với mình không thể bị ánh mắt của anh đánh bại, thẳng tắp nhìn anh.
"Chúng ta không thích hợp."
Mày rậm nhướng cao."Em muốn chia tay?"
"Vâng" câu trả lời không chút do dự, kiên định mà vang dội. Cũng vì câu trả lời này quá nhanh, quá đột đột, làm lông mày tuấn lạnh càng thêm nhíu chặt.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh không muốn kết hôn, không thích bị ràng buộc, càng ghét trẻ con; mà em muốn kết hôn, sinh vài đứa bé, tạo lập một gia đình, nếu sớm muộn cũng phải chia tay, không bằng. . . . . . hiện tại."
Chia tay?
Đối với câu trả lời này Đường Sĩ Thành cảm thấy rất bất ngờ , nhưng mà anh luôn có thể tỉnh táo đối mặt với bất cứ chuyện gì, bao gồm tình cảm. Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-toi-voi-em/465714/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.