Ninh Diệu khóc đủ rồi, lông tơ trên mặt đều ướt đẫm khiến y rất không thoải mái.
Mà quần áo của Úc Lễ, cũng bị y làm ướt một mảnh nhỏ.
Ninh Diệu có chút ngượng ngùng: "Ta làm ướt quần áo của ngươi..."
"Không sao."
Tay Úc Lễ phất qua xiêm y bị nước mắt thấm ướt, quần áo trong nháy mắt khôi phục khô ráo.
"Oa," Ánh mắt Ninh Diệu sáng lên, "Ngươi cũng dùng chiêu này giúp ta lau mặt nha, mặt ta ướt quá."
Quần áo và khuôn mặt không thể so sánh, loại pháp thuật này làm sao lấy ra lau mặt? Nếu cảm thấy không thoải mái, bóng lông nhỏ này chỉ sợ sẽ càng lau càng ướt.
Úc Lễ bất đắc dĩ, từ trong nhẫn trữ vật tìm một cái khăn tay, trước tiên lau sạch nước mắt trên lông Ninh Diệu, sau đó lại dùng linh lực cách khăn tay, đem độ ẩm trên lông tơ kia sấy khô.
Ninh Diệu tỏ vẻ hài lòng với thủ pháp chuyên nghiệp này, đợi đến khi Úc Lễ giúp y lau xong, nhảy lên vai Úc Lễ cọ cọ: "Ca ca thật tốt!"
Động tác của Úc Lễ có ngưng trệ ngắn ngủi, lại nhanh chóng khôi phục như thường, không có ý kiến phản đối cách xưng hô này của Ninh Diệu.
"Sao ngươi lại thích khóc như vậy." Vẻ mặt Úc Lễ hung ác đặt Ninh Diệu lên gối, "Sau này không được khóc, ngủ."
Ninh Diệu chíp vài tiếng, trong tầm mắt Úc Lễ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ca ca của y có chút hung dữ nha, bất quá một nhân loại muốn ở trong Yêu tộc này nuôi nấng y lớn lên, nói vậy vô cùng vất vả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-phep-ta-khoc/24865/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.