Bà chủ làm việc rất mau lẹ, vừa châm trà cho bọn họ vừa nói: “Ngày trước một mình ông cụ ở trong làng cổ, giờ bên kia cũng chẳng còn ai nữa. Chính phủ bảo đó là di sản văn hóa phải được bảo vệ, không cho nhà dì sửa sang lại.”
Đỗ Yến thấy bà chủ có khuynh hướng thích buôn chuyện cho nên bèn tỉnh bơ, khách sáo tiếp lời: “Ông sống một mình trong làng cũng hơi bất tiện dì nhỉ?”
Bà chủ giống như đã tìm được tri âm tri kỉ, thao thao bất tuyệt đáp: “Đúng vậy. Thật ra nhà dì vẫn luôn khuyên ông cụ dọn đến ở chung để tiện thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng ông cụ không thích, vì thế nhà dì mới phải thường xuyên qua đó thăm nom.”
Đỗ Yến nương theo câu chuyện: “Ông ấy chắc là người hoài cổ, sống nơi đó đã quen nên không muốn chuyển đi nữa dì ạ.”
“Cháu nói không sai, ngôi nhà cũ trong làng kia được truyền từ đời tổ tiên nhà chồng dì xuống, nghe đâu đã cổ lắm rồi.” Bà chủ nói, “Ban đầu chồng dì cũng chẳng muốn dọn đi nhưng sau này con cái lớn lên, kêu la không có internet rất bất tiện nên cả nhà dì mới chuyển tới đây đấy chứ.”
Lương Phi xen vào: “Bây giờ mà vẫn không có mạng ấy hả dì?”
“Đừng nói là internet, ngay cả dây điện trong làng cũng hỏng, mất điện từ sáng đến tối lại không thể tùy tiện sửa chữa di sản văn hóa. Muốn uống nước thì phải đi xin nước giếng để đun vì không có nước máy. Bởi vậy chỉ những ai lớn tuổi mới tiếp tục sống tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1015034/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.