Edit by Link
—
Trong đầu Phó Thư Dạng nổ "ầm" một tiếng, trong nháy mắt, tất cả sự thận trọng và thờ ơ đều bị đánh tan.
Chưa từng có ai ước, hi vọng anh có thể sống thật tốt.
Trái lại, có rất nhiều người ước, hi vọng anh chết sớm một chút.
Chỉ có người từng chết một lần mới biết lời chúc "sống tốt" này trân quý thế nào.
"Mân Mân..." Phó Thư Dạng lên tiếng, anh mới phát hiện giọng của mình quá khàn.
"Hả?" Hứa Mân đã hoàn toàn say, mơ màng nhìn qua Phó Thư Dạng: "Sao mưa sao băng vẫn chưa tới? Có phải anh gạt em không?"
"Không có, anh không có lừa em." Phó Thư Dạng nắm chặt bờ vai cô, đầu ngón tay đang run nhè nhẹ: "Em nhìn đi, đến rồi."
Hứa Mân chậm chạp ngẩng đầu lên. Quả nhiên cô nhìn thấy vô số đuôi ngôi sao băng đang lóe sáng, lướt vụt qua trên bầu trời, sau đó biến mất ở nơi đèn đuốc rực rỡ phía xa, nhìn giống như là sao băng rơi trên mặt đất, hóa thành neon sáng chói.
Từ trên trời đến dưới đất, đẹp vô cùng.
"Phó Thư Dạng." Hứa Mân bị cảnh đẹp làm rung động, một hồi lâu mới khẽ gọi một tiếng.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Phó Thư Dạng đều đặt trên người Hứa Mân: "Anh ở đây."
"Anh nhìn kìa, thật là đẹp." Hứa Mân chỉ về phía trước, cảm thán nói: "Thế giới này thật đẹp."
Môi Phó Thư Dạng giật giật: "Ừm."
Em cũng rất đẹp, đẹp hơn cả sao băng, đẹp hơn cả thế giới.
"Cho nên anh phải sống thật tốt, cố gắng hưởng thụ thế giới tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-keo-ta-thanh-bach-phu-my/272082/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.