Editor: Gấu Lam
Trong lòng Nhiếp Gia đau nhức, cậu muốn tránh thoát gông cùm của Thời Kham lại không cách nào lay động được lực đạo của hắn.
"Em đã không phải dáng vẻ anh thích nữa, anh hiểu không? Nhìn chung quanh xem, anh cứu lầm người rồi, em chỉ là một kẻ cuồng sát, cho tới nay người luôn ở bên anh không phải là em!" Nhiếp Gia buông tay chỉ thi thể trên mặt đất, trong thanh âm nghẹn ngào tràn ngập tuyệt vọng.
Cậu vẫn luôn tránh để Thời Kham nhìn thấy nội tâm khát máu của cậu, lúc này lại không thể không lấy đó làm chứng, quá khứ của bọn họ đều là giả tạo.
"Hết thảy đều là giả, anh biết chưa? Ở thế giới giả tưởng mỗi một phút mỗi một giây ở bên anh, đều không phải em, em chỉ đang cố biến mình thành dáng vẻ anh từng yêu thôi," Nhiếp Gia nói năng lộn xộn, vài lần dừng, lại nghẹn ngào thở dốc, " Em giả mệt mỏi quá!"
Thời Kham trầm mặc nhìn hai mắt cậu toàn là nước mắt, dần dần buông lỏng tay ra.
Trong lòng Nhiếp Gia căng thẳng, cậu mong đợi Thời Kham có thể hiểu ý cậu, mong hắn có thể lập tức xoay người đi, lại có chút ích kỷ chờ đợi Thời Kham sẽ không bỏ cậu.
Thời Kham thở ra từng hơi chảy xiết lại nặng nề, hắn thở hồng hộc xoay người, nước mắt Nhiếp Gia lăn từng hạt lớn, cậu thấy Thời Kham nhấc chân, sau đó hung hăng đá bay tay pháo bên cạnh.
Thời Kham đưa lưng về phía Nhiếp Gia, lại hung hăng đá bay cơ giáp đao để phát tiết lửa giận trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1102818/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.