Editor: Gấu Lam
Mắt thấy mọi việc đã giải quyết thích đáng, Thời Kham cũng rất nhanh sẽ trở về, buông thả bản thân nghỉ ngơi một tháng, mỗi ngày cùng Nhiếp Gia như hình với bóng, dẫn cậu ra cửa hải câu căng gió.
Cuối thu gió biển rất lạnh, có lẽ tố chất thân thể của Thời Kham quá tốt, để chân trần đạp nước biển cũng không thấy lạnh, còn hứng thú bừng bừng xách cái xô nhỏ bắt cua ở trên bãi cát. Nhiếp Gia cùng hắn tay trong tay, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
"Bà xã em xem, nơi đó có một con sứa lạc đường kìa." Thời Kham lôi kéo Nhiếp Gia chạy chậm qua, dùng xẻng xúc một hồi mới phát hiện là cái bao nilon.
Nhiếp Gia cười rộ lên, nhìn thoáng qua xô của hắn, nói: " Đủ cua rồi, chúng ta trở về đi."
Thời Kham túm cậu lại thân mật hôn đuôi mắt cậu, "Lạnh không? Vừa rồi cũng quên lấy áo khoác cho em."
"Không lạnh, nhưng em hơi đói bụng." Nhiếp Gia tiếp nhận cái xô, Thời Kham ném cái xẻng vào, mang giày xong ôm vai Nhiếp Gia dạo bước về nhà, Nhiếp Gia lắc lắc cái xô nói: "Đêm nay chúng ta ăn cua à?"
"Đào để em nuôi chơi thôi, con cua bé xíu này không có vị gì cả. Trước khi đi anh có hầm xương sườn, đợi lát nữa chúng ta về đến nhà vừa vặn có thể uống luôn."
Hai người bước trên quốc lộ, kề sát bên nhau dẫm lên hoàng hôn cùng về nhà.
Thời Kham vừa nghỉ chừng một nửa thời gian, đã rộ lên tin năng lực giả ốc đảo đả thương người, người bị thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1102829/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.