Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà cũng không tin lắm, dù sao đôi mắt của anh nhiều năm rồi đều không tăng độ, không có lý do gì mà đột nhiên lại tăng cả.
Có lẽ chỉ là do đôi mắt quá mệt mỏi?
"Làm sao vậy?" Tạ Hành Dữ hỏi "Mắt không thoải mái sao?"
"Không sao." Tạ Hà lại đeo kính lên "Về nhà thôi."
Tạ Hành Dữ vẫn chưa yên tâm, hỏi thêm mấy câu, Tạ Hà không còn cách nào khác đành phải nói: "Về nhà đổi kính trước đã."
Khi cả hai từ đồn cảnh sát về đến nhà, Tạ Hà đã khá mệt mỏi.
Bởi vì trán bị đập nên không chỉ riêng đầu anh choáng váng mà miệng vết thương cũng ẩn ẩn đau khiến anh chỉ muốn nằm xuống ngủ.
Vừa vào nhà, lão Tần đưa chiếc kính có gọng đã được đổi, nhìn băng trên trán, quan tâm hỏi: "Cậu hai không sao chứ?"
"Không sao." Tạ Hà ngoài miệng nói không sao nhưng sắc mặt tái nhợt lại như không giống vẻ không sao.
Anh quay lại phòng ngủ, thay kính.
Nhưng không biết do tâm lý hay nguyên nhân gì khác, sau khi thay kính thị lực của anh thực sự trở nên rõ ràng hơn một ít.
Không lẽ hai cặp kính có số độ khác nhau?
Tạ Hà không nhớ rõ, cặp kính không thấy rõ là cặp đeo vào hai năm trước, có lẽ thật sự có khác biệt.
Thể lực suy kiệt nghiêm trọng cũng khiến anh mất sức quan tâm đến việc cặp kính, anh mềm nhũn ngã xuống giường.
"Cơ thể chú nhỏ thật sự quá yếu đuối." Tạ Hành Dữ thở dài, đặt hai chân rũ xuống bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1803559/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.