Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Trong lòng cậu hiện lên một khao khát muốn che chở một cách kỳ lạ.
Cậu đến gần Tạ Hà, ngửi được mùi dầu gội còn vương trên mái tóc.
Sợi tóc mềm mại, dưới ánh mặt trời tản ra sự dịu dàng.
Thật là kỳ lạ, vì sao trước kia cậu không cảm thấy chú nhỏ yếu đuối đáng thương?
Tạ Hà lòng ôm tâm sự, không để ý đối phương dựa lại gần mình.
Bỗng nhiên anh cảm thấy trên cổ ngứa ngáy, vừa quay đầu lại suýt nữa đụng phải chóp mũi của cậu, anh hoảng sợ lùi lại về phía sau: "Sao cậu lại đứng gần như vậy?"
Tạ Hành Dữ lui về khoảng cách an toàn, cảm thấy bộ dáng này của anh rất thú vị.
Đột nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc, khóe môi hiện lên một chút ý cười mờ ám: "Muốn quan sát phản ứng của chú nhỏ một chút."
"Phản...!Phản ứng gì?" Cá ướp muối kinh hãi dựa lưng vào tường, nghiêng đầu, tầm mắt vừa khéo rơi xuống tủ đầu giường.
Đợi chút.
Hình như anh thấy một đồ vật gì đó quen thuộc.
Cặp kính trước đây anh thay ra, không phải đang để ở trên đầu giường sao?
Vậy buổi sáng hôm nay, vì sao Tạ Hành Dữ lại nói là không tìm thấy?
Tạ Hành Dữ nhìn theo tầm mắt của anh, lập tức biết được anh đang nhìn cái gì.
Cậu thu lại biểu tình, khôi phục bộ dáng đơn thuần ngoan ngoãn giống như một chú cún vâng lời: "Vậy chú nhỏ nghỉ ngơi thật tốt, con đi ra ngoài trước, có việc thì gọi con."
Nói xong, xoay người rời khỏi phòng.
Mãi đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1803648/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.