Trên hành lang trước điện của Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu đứng sát vào tường, nghe tiếng bước chân xa dần, không dám nhúc nhích.
Chu Bắc Nam dùng một bên khuỷu tay chống vào cạnh cửa sổ, dùng cơ thể mình che chở, chắn Lục Ngự Cửu thật kín để đệ tử đi ngang qua không thể nhìn thấy Lục Ngự Cửu gặp riêng cậu ta ở đây.
Hai người đứng dán vào nhau, Lục Ngự Cửu có thể ngửi thấy hương Thụy Não thoang thoảng trên người Chu Bắc Nam, Chu Bắc Nam cũng ngửi thấy mùi bồ kết mà Lục Ngự Cửu thích dùng để gội đầu.
Để tỏ ra đứng đắn, Chu Bắc Nam mạnh dạn nhìn thẳng vào Lục Ngự Cửu đang đứng sát mình, đếm lông mi vừa dài vừa mềm của cậu ấy, rồi lại nhìn đôi môi không vẽ mà đỏ của cậu ấy, quả là cảnh đẹp ý vui.
Lục Ngự Cửu bị cậu ta nhìn mà nóng mặt, nghiêng đầu qua một bên, trong lòng thầm oán giận:
Mình đang đi tìm Từ sư huynh để tặng cỏ Đoạn Tục mình tự trồng cho huynh ấy, trò chuyện bày tỏ tấm lòng, ai ngờ đi được nửa đường thì bị Chu sư huynh này chặn lại, chưa nói được mấy câu, suýt thì bị đệ tử đi ngang qua bắt gặp.
Chờ tiếng bước chân biến mất một lúc lâu, Lục Ngự Cửu mới quay mặt qua khẽ hỏi: “Đi rồi chứ?”
Lục Ngự Cửu đỏ tai rồi mới đỏ mặt, vành tai tròn trịa đỏ chót trông có vẻ bóp sẽ rất đã tay. Chu Bắc Nam cực kỳ muốn bóp lấy vành tai nóng bừng ấy, nghe Lục Ngự Cửu nói chuyện mới tằng hắng một tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/1464276/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.