Tới đêm, bốn người vẫn chưa về núi.
Dưới lời đề nghị của Từ Hành Chi, bọn họ không tới gian điện dành cho khách Thanh Lương Cốc sắp xếp cho họ mà cùng nhau chen chúc trên giường của Ôn Tuyết Trần. May mà giường của Ôn Tuyết Trần mềm mại và rộng rãi, bốn thiếu niên đang trong tuổi ăn tuổi lớn nằm vào cũng không có vấn đề gì.
Ôn Tuyết Trần cảnh cáo trước: “Từ Hành Chi, ngươi đàng hoàng vào cho ta.”
Từ Hành Chi luôn miệng đồng ý.
Bốn người tự chỉnh lại chăn đệm của mình rồi nằm xuống, nhất thời chưa ngủ ngay được, Từ Hành Chi bèn xoay người, đổi sang tư thế nằm nghiêng: “Này, các ngươi biết chưa? Gần đây ta mới có thêm mấy sư đệ.”
Ôn Tuyết Trần nói: “Đúng lúc ta cũng muốn hỏi chuyện này. Nhị sư đệ của ngươi có xuất thân thế nào vậy? Không phải thế gia, không phải danh môn, có tư cách gì mà nhảy một phát lên vị trí đồ đệ đứng thứ hai trong Phong Lăng vậy hả?”
“Ngươi nói Tiểu Hắc ấy à?” Từ Hành Chi thoải mái trở mình, không quan tâm lắm: “Xuất thân không kém ta mấy đâu. Sư phụ thích đi khắp nơi nhặt đồ đệ, không phải ta cũng được nhặt về đó sao?”
Chu Bắc Nam nằm bên trái Từ Hành Chi dùng cánh tay đẩy cậu ra: “Ngươi nóng muốn chết luôn đấy, nhích sang bên kia, đừng sán vào ta.”
Ôn Tuyết Trần nằm bên phải cậu tỏ thái độ ngay tức khắc: “Ngươi đừng qua đây.”
Từ Hành Chi mặt dày gác chân dài lên đầu gối Chu Bắc Nam: “Thân thể Tuyết Trần không tốt, bảo ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/1464283/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.