Lúc Tạp Tứ xách Từ Bình Sinh như xách bọc quần áo bước vào cổng, một đệ tử Phong Lăng quen biết nhìn thấy họ thì khẽ cười gật đầu: “Tạp công tử. Từ sư huynh.”
Người đó là một trong số các đệ tử mười ba năm trước cùng trấn giữ cửa Tây Nam với Từ Bình Sinh, vào lúc bấp bênh lại khá coi thường hắn ta, nhưng được ngày tháng không thấy mặt trời mài giũa trong nhiều năm qua, rất nhiều người đã giũa ra được tính nết hiền hòa tỏa sáng, năm xưa có biết bao so bì lục đục, bây giờ lại trông thong dong thờ ơ nhạt chẳng bằng cơn gió.
Từ Bình Sinh không nhớ rõ gương mặt của người này, chỉ chăm chú vật lộn với Tạp Tứ, muốn tụt xuống khỏi người Tạp Tứ.
Tạp Tứ hỏi: “Hành Chi đâu?”
Đệ tử kia hòa nhã đáp: “Sư huynh ở sau núi.”
Bỗng nhiên, trong mắt người đó lóe lên một chút xíu lo lắng, bổ sung: “Đang an táng sư phụ.”
Tạp Tứ hít sâu một hơi như bị đau răng: “Được rồi. Bây giờ ta vào không tiện cho lắm, bao giờ hắn quay lại thì báo với hắn một tiếng, ta chờ hắn ở trong điện của hắn.”
Buổi sáng ở Phong Lăng vẫn hệt như xưa, hít một hơi sương sớm, miệng đầy hương thơm mát. Vì đây là mảnh đất tiên linh trăm năm khó gặp, dù đang giữa ngày đông có tuyết mỏng, vẫn có không ít mầm nhỏ lá non ẩn mình, nước xanh bao quanh như chiếc thắt lưng, lá sen dày như những đồng tiền xanh tô điểm cho mặt nước, điểm thúy giữa không gian trắng tuyết, mang vẻ thanh nhã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/1464332/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.