Mạnh Trọng Quang vốn đang loay hoay nghịch ống đũa, bỗng nhiên ánh mắt u ám như sắp chảy ra nước.
Thiếu nữ hiểu ý, thẹn thùng quay người chạy mất, một lúc sau lại bưng một bát mì mới ra, mì sợi nhỏ mềm, đồ ăn kèm phong phú, một giọt dầu mè nở thành một đóa hoa đối xứng trên nước mì, hương thơm nức mũi.
Thiếu nữ nhỏ nhẹ nói: “Khách quan, tặng huynh đó.”
Từ Hành Chi không từ chối, cười cong mắt đáp: “Cảm ơn.”
Thiếu nữ ngượng ngùng quay người đi, đi được mấy bước, nàng ấy quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Hành Chi dùng một tay chống má khẽ cười nhìn mình.
Chờ thiếu nữ chạy về bếp với trái tim rối bời, cúi đầu nhóm lửa, Từ Hành Chi mới không nhìn theo nữa, đẩy bát mì Tam Tiên nhiều đồ ăn tới trước mặt Mạnh Trọng Quang: “Trọng Quang, ăn cái này đi.”
Mạnh Trọng Quang ngó lơ y, cúi đầu không biết hí hoáy nghịch cái gì, miệng còn lẩm bẩm.
Từ Hành Chi nhìn qua mặt bàn trống không, không thấy đũa đâu: “Đưa đũa cho ta.”
Mạnh Trọng Quang chuyên chú cúi đầu xuống nhìn giữa hai ch@n mình ngây người, không để ý tới y.
Từ Hành Chi không tức giận, dù sao thì tên nhóc này hục hặc một lúc thôi rồi lát lại sáp tới cọ ống quần, vì thế y vươn tay lấy hai đôi đũa ở bàn khác, ai ngờ y chưa cầm chắc đũa trong tay đã bị hắn rút mất.
“Ơ!”
Một lúc sau, Mạnh Trọng Quang cười rất vui, bỏ ống đựng đũa mình vừa nghịch lên bàn.
Khoảng hai mươi chiếc đũa lúc đầu trong ống đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/1464426/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.