Thẩm Lưu Hưởng nếm phải mùi máu tanh.
Môi bị cắn phá.
Người đang đè ép bờ môi hắn, quả thực tựa như sói đói.
Rất nhanh Thẩm Lưu Hưởng đã không thể thở nổi, ngón tay khó khăn duỗi về phía bên hông, miễn cưỡng mới có thể mò đến cái túi móc phía sau, lập tức bấm quyết.
Trong rừng ám quang lóe lên, đầu Chu Huyền Lan bị Tinh Hoa túi bọc lại khiến hắn đình chỉ động tác. Hắn đổ người về phía trước nhào lên người Thẩm Lưu Hưởng, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào một hơi, một tay đỡ lấy Chu Huyền Lan đang dựa lên ngươi hắn, một tay khẽ lau khóe môi.
Đau đến "Kêu——" một tiếng.
Trên đầu ngón tay còn dính theo vết máu đỏ thẫm.
"Ngươi là chó a!" Thẩm Lưu Hưởng hồi thần từ trong kinh hãi, tức đến mức muốn đánh vỡ cái đầu tên đồ đệ đang nằm trong tay mình đây.
Lại nhớ tới lúc nãy vì Chu Huyền Lan chặn thuật pháp thay hắn mới làm ra chuyện này, nhịn một chút. Động thân ngồi dựa lên thân cây để người trên người hắn nghĩ ngơi.
Món nợ này nhất định phải tính lên đầu Hoa Tiên.
Trên tảng đá, Ngao Nguyệt há hốc mồm nữa ngày cũng không khép lại được, nhận ra ánh mắt nguy hiểm quăng tới, lúc này mới giơ cái chân chó nhỏ lên nói: "Ta thề chuyện này ta không có nói cho bất kỳ ai nghe cả."
Thẩm Lưu Hưởng khẽ xoay Hạ Phược Linh trong tay "Nói một chút, sao ngươi lại nguyện ý tới đây."
Ngao Nguyệt: "Đương nhiên là luyến tiếc tiên quân ngài rồi."
A phi. (ta khinh)
Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa/978056/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.