“Vương gia, người tỉnh lại đi a!”
Lỗ tai Tô Khinh Lăng tràn ngập tiếng khóc cao thấp, khoé mắt giật giật, trán trơ bóng khẽ nhăn lại. Nàng như thế nào lại cảm thấy cả người không có khí lực chứ? Nhớ tới cái tên Diêm Vương chết tiệt kia dám đạp nàng một cước, thật là bực dọc mà. Bất quá, người đang khóc bên cạnh nàng là ai a?
Nàng mở mắt ra nhìn, nhất thời sửng sốt. Trước mắt là một nữ tử tầm 16, 17 tuổi, ngũ quan xinh đẹp, tựa như lê hoa đái vũ (hoa lê đẫm mưa) khiến cho người ta không thể không thương tiếc, thế nhưng miệng nàng nói cái gì a? Vương gia? Ai là Vương gia?
“Ngươi...” là ai?
“A, Vương gia! Người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!” Tô Khinh Lăng còn chưa kịp nói hết, lại nghe nữ tử kia hết khóc lại cười, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình.
Tô Khinh Lăng nhất thời lăng ngốc. Nàng nghe được cái gì a? Nàng là một Vương gia? Không thể nào! Nàng sẽ không bị tên xú Diêm Vương kia đạp tới cổ đại đi? Vương gia? Nàng hiện tại là nam nhân sao?
Sờ sờ lên ngực, thế nhưng lại không có “tiểu hà bao” sao? Hơn nữa, nàng động thủ cũng không có nửa điểm khí lực.
“Vương gia, người muốn làm cái gì? Nô tì giúp người.” Nàng kia thấy động tác của Tô Khinh Lăng, nghĩ nghĩ, “hắn” có chuyện gì phải làm a?
Tô Khinh Lăng giật giật khoé môi, lại phát hiện cổ họng khô khốc, khàn giọng kêu: “Nước... Nước...”
“Người muốn uống nước sao? Được được, nô tì đi lấy cho người uống!” Nàng kia đáp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vuong-kieu-ngao/90082/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.