Mùa hè trên những con đường mòn nhỏ có rất nhiều muỗi.
Quay trở lại căn nhà gỗ, Hứa Tương Mi phát hiện quanh bắp chân mình có rất nhiều dấu muỗi đốt. Lúc này đột nhiên thấy rất ngứa, cô nhịn không được gãi vài cái. Da cô vừa mềm vừa trắng, có chỗ do gãi mạnh mà bị rách da, khiến cô phải hít hà kêu đau.
Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, càng gãi cô lại càng cảm thấy ngứa không thể chịu được, chẳng bao lâu đôi chân nhỏ đã đỏ cả lên.
Tạ Bách Ninh từ phòng bếp bước ra, tay cô vẫn không ngừng gãi, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tại sao muỗi không đốt anh?”
Anh ngẩn người, nói: “Có lẽ vì tôi không thuộc nhóm máu O.”
Cô vỗ đầu, ngộ ra: “Khó trách.”
Đôi chân vừa ngứa vừa đau, Hứa Tương Mi giậm chân: “Người nhóm máu O đúng là khổ ghê, mà chắc là những con muỗi này không có độc đâu đúng không?”
Tạ Bách Ninh tìm thấy một hộp nhan muỗi dưới bàn trà, anh mở ra, đốt lên, đặt nó bên chân cô.
Cô nhăn mặt, rất khó chịu: “Ngứa.”
“Ráng chịu đựng, đợi tôi một chút.”
Tạ Bách Ninh quay vào phòng tắm, khi quay lại, trong tay anh có thêm một chậu nước, màu sắc giống như màu của trà sữa.
Anh nói: “Cô rửa đi.”
Hứa Tương Mi tò mò: “Cái gì đây?”
Tạ Bách Ninh trả lời: “Nước xà phòng có thể làm giảm ngứa.”
Lần đầu tiên nghe thấy điều này, cô nhướng mày: “Thần kỳ vậy sao?”
“Thử một lần sẽ biết.”
Hứa Tương Mi “Ồ” một tiếng, cô cởi giày, đặt chân vào trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhao-hi/1341230/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.