Bảy giờ sáng, bầu trời phía đông bắt đầu xuất hiện những tia sáng mỏng, phủ lên toàn bộ thành phố A, phác thảo nên những đường viền mờ ảo của thành phố.
Những ngày mùa đông luôn bắt đầu một cách rất chậm chạp.
Xe của Tạ Bách Ninh đậu ở trước cửa biệt thự nhà họ Hứa. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế lái, đáy mắt ẩn chứa một tia phức tạp. Lần đầu tiên trong đời, vô nguyên tắc và vô lý, anh đồng ý lời mời của cô.
Vào thời điểm đó, bên trong cửa hàng nhỏ tràn ngập mùi thơm của thức ăn, bên tai truyền đến tiếng nước mì sôi ùng ục. Mà người trước mặt vốn đang tức giận hỏi tội, nháy mắt lại cười híp mắt hỏi anh: “Ngày mai em muốn đến trấn Bình Cẩm để thu thập đất sét. Anh đi cùng em nhé?”
Ánh mắt sáng ngời của cô như có những gợn sóng, rõ ràng như thấy được cả đáy.
Trong đôi mắt đẹp đó, những kỳ vọng được thể hiện quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không có cách nào né tránh, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại không nhẫn tâm từ chối.
Rõ ràng là anh vừa mới nói với cô một cách nghiêm túc, rằng họ không thích hợp.
Giờ thì hay rồi, biết rõ không thể mà vẫn làm, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng mà nhìn vào điệu bộ của cô, có vẻ như cô không hề quan tâm đến những lời từ chối của anh.
Tạ Bách Ninh lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
Cánh cửa biệt thự nhà họ Hứa từ từ mở ra, cùng với một tiếng ồn lớn, Hứa Tương Mi bước ra. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhao-hi/1341279/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.