Dừng xe xong, Trần Mộc Ngôn đi về phía cửa thang máy, đi ngang qua chỗ đậu xe của Tô Trăn,phát hiện hắn đang ngồi ở trong xe, nắm tay lái, không biết là chuẩn bị đi ra ngoài hay là vừa trở về.
Trần Mộc Ngôn hướng hắn phất phất tay, đối phương không có phản ứng.Lúc Trần Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn ,Tô Trăn đã cúi đầu tựa vào trên tay lái .Trần Mộc Ngôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, đi tới gõ xe của hắn hỏi: “Tô Trăn,anh làm sao vậy?”
Tô Trăn không trả lời,chỉ lắc đầu. Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu,nhìn thấy Tô Trăn hai tay ở phía dưới ôm bụng.
Trần Mộc Ngôn lần nữa gõ cửa kính,”Tô Trăn,anh mở cửa ra đi!”
Tô Trăn một tay lấy ra chìa khóa,Trần Mộc Ngôn mở cửa xe ngồi chồm hổm xuống, lúc này mới phát hiện mặt Tô Trăn trắng bệch .
“Tô Trăn,anh đau ở đâu?” Trần Mộc Ngôn kéo tay hắn ra, “Có phải ở chỗ này?”
“. . . . . . Phải” Tô Trăn nuốt nước miếng.
Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, “Anh thường xuyên không ăn cơm sao?”
“Thỉnh thoảng . . . . .”
“Tôi nghĩ là anh bị loét dạ dày, đau thành như vậy tuyệt đối không phải là chuyện một ngày hay hai ngày .Anh phải đến bệnh viện.”
Tô Trăn lắc đầu, “Đến bệnh viện, ngày mai sẽ có ký giả viết Tô Trăn bệnh nguy kịch không lâu nữa rời nhân thế đó.”
Trần Mộc Ngôn rút ra chìa khóa của hắn ,đem hắn đỡ ra ngoài, “Cơm tối vẫn chưa ăn?”
“Chưa. . . . .”
Trần Mộc Ngôn bộ dạng “Quả nhiên là thế” ,”Trong nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhap-hi/1448760/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.