”Em nghĩ anh đời này cũng không dẫn đệ đệ anh tới chỗ của em ăn cơm chứ.”
“Trên đời này không có gì là không thể .” Trần Chi Mặc ngồi ở bên giường, kéo cà vạt của mình.
“Cậu ta so với hình dung của anh trước kia một chút cũng không giống ,mà anh thấy đó tính tình cậu ta cũng tuyệt đối cùng trước kia không giống .”
Trần Chi Mặc nhợt nhạt cười một tiếng, “Không sai, hết thảy đều không giống.”
“Anh trước kia không phải muốn hủy diệt Trần Mộc Ngôn lắm sao?”
Trần Chi Mặc ánh mắt bỗng nhiên sắc bén “Những lời này tôi không hy vọng cô nói cho cậu ta nghe.”
“Em biết,bởi vì hiện tại anh rất muốn bảo vệ cậu ấy. . . . . Hay nói đúng hơn là muốn có cậu ấy,đúng không?Làm bằng hữu, em cũng muốn biết bộ dạng phiền não của anh một chút.”
Cúp điện thoại,không có mở đèn trong phòng,Trần Chi Mặc tựa như mãnh thú ở trong bóng tối vận sức chờ phát động ,lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình .
Làm cho Trần Mộc Ngôn không lường trước chính là, mặc dù chân mình đã tốt lắm, nhưng dì Lý cũng không có bị sa thải.Khi cậu ở phòng khách gặp Trần Chi Mặc đang muốn ra cửa ,đối phương giải thích nói: “Cậu như vậy,căn bản là không thể tự chăm sóc mình,tôi nghĩ,vẫn là đem dì Lý lưu lại .”
Cách ngày tựu trường đại học còn vài ngày,Trần Mộc Ngôn rất ít ra cửa, chủ yếu đem tinh lực dùng vào việc đọc sách .
Dì Lý nói cậu siêng năng,còn thường xuyên thay đổi các biện pháp làm cho cậu bồi bổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhap-hi/1448788/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.