Trần Mộc Ngôn thò đầu vào khe cửa nhìn thoáng qua, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trần Chi Mặc tay đặt ở đỉnh đầu EVEN vuốt ve, ngoài miệng mang theo nụ cười bao dung , ánh mắt như lưu thủy,chậm rãi hạ xuống người EVEN.
Một khắc đó,Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên hiểu ra, Trần Chi Mặc là ôn nhu , vô luận đối với ai. Hắn sẽ không đối với bất kỳ người nào phát giận ,hắn sẽ đem bàn tay đặt ở đỉnh đầu bất kỳ ai mà hắn cho rằng là đứa bé.Có lẽ mình đối với hắn ,cũng không phải là tồn tại độc nhất vô nhị .
Cậu hít một hơi, sau đó cảm thấy buồn cười. Mình để ý cái gì đây?
Người kia là Trần Chi Mặc,Trần Chi Mặc vĩnh viễn ôn nhu đối đãi toàn bộ thế giới .
“Kia. . . . . . Trần đại ca, em muốn anh ở bên cạnh xem em diễn,anh không xem. . . . . . Em không diễn . . . . .”
“A, anh cuối cùng cũng hiểu. Căn bản không phải là đồ trang điểm có vấn đề, mà em không chịu trang điểm là do khẩn trương trước ống kính.”
“. . . . . . Ừ.”
“Nhưng EVEN, anh không cách nào xem em diễn hết được, anh cũng có việc riêng của mình.”
“Phần diễn của anh hôm nay hẳn là quay xong rồi chứ? Em cũng là lần quay đầu tiên trước ống kính !Hay là lời anh vừa nói căn bản là giả dối, anh chính là cảm thấy em rất đáng ghét, không muốn xem em diễn !”
Ngoài cửa Trần Mộc Ngôn nổi lên một loại ý niệm chưa từng có trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhap-hi/217925/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.