Lâm Hạo Hải vừa dịu dàng xoa mũi tôi, vừa tùy tiện thốt một câu như ném bom nguyên tử khiến tôi chết đứng tại chỗ, rất lâu rất lâu rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn...
... Cho dù anh có đoạt giải "Người đàn ông bình tĩnh số một thế giới" thì cũng không cần vừa xoa mũi tôi vừa nói mấy lời này chứ!!!
Mặc dù cách nói của Lâm Hạo Hải rất không đúng, nhưng nội dung thì vẫn vô cùng chính xác.
Tôi là con gái, bây giờ cả người chỉ có mỗi một bộ nội y... chuyện này thật quá bất thường!
Thế là tôi đành gật đầu: "Được!"
Kết quả Lâm Hạo Hải còn liếc tôi bằng nửa con mắt: "Cô vui vẻ thế làm gì?"
... Mợ, không vui vẻ không lẽ nghiêm túc như anh?
Mà không đúng, tôi vui vẻ lúc nào...
Thế là trong lúc tôi còn đang bận suy nghĩ vấn đề này, Lâm Hạo Hải đã kéo tôi vào xe, nói: "Bình thường cô hay mặc nhãn hiệu gì?"
... Quá thẳng thắn!
Tôi cắn môi, ngượng ngùng đáp: "Tôi... bình thường tôi mặc áo lá..."
"..." Lâm Hạo Hải quay đầu nhìn sang, nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn khỉ diễn xiếc...
Sau đó anh ta thở dài: "Đừng nói cô còn không được đến A nhé..."
"Ai bảo thế!" Tôi phẫn nộ: "Vừa đúng luôn đó!"
Khóe miệng Lâm Hạo Hải cong lên: "Chúc mừng cô."
Tôi chẳng hiểu ra sao: "Chúc mừng cái gì?"
"Chúc mừng cô không phải dạng lõm vào..." Lâm Hạo Hải bình tĩnh đáp lại, sau đó khởi động xe lái đi.
Tôi: "..."
Đi được nửa đường, Lâm Hạo Hải lại hỏi: "Thế... cô thường mua áo lá ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhap-nham-xac-yeu-dung-nguoi/287999/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.