Người thường chỉ cần mười ngày là vết thương rớt vảy, Ninh Diệc Duy cần hơn một tháng.
Từ thành U trở về, Lương Sùng bận rộn với đống dự án, cả ngày không thấy bóng người.
Theo Ninh Diệc Duy tính toán, tần suất nhìn thấy Lương Sùng lên bản tin tài chính kinh tế công bố tiến triển thu mua cao vượt trội so với tần suất nhìn thấy Lương Sùng ở nhà, bởi hắn còn chả thèm về.
Lương Sùng biến thành một người chỉ tồn tại bên đầu dây kia điện thoại, thường xuyên đêm hôm khuya khoắt gọi Ninh Diệc Duy yêu sách vài ba cái xàm xí.
Trong ấn tượng của Ninh Diệc Duy, Lương Sùng rất lâu rồi chưa bận đến nỗi phải nghe Ninh Diệc Duy niệm sách để giải toả stress.
Ninh Diệc Duy không thích niệm mấy lời thoại điên khùng trong đống sách yêu đương này; nhưng nếu cậu niệm, Lương Sùng sẽ cười rất vui vẻ, cho nên Ninh Diệc Duy vẫn cố mà niệm.
Trừ mấy lúc như vậy, cuộc sống của Ninh Diệc Duy rất nhàm chán, vừa lúc gặp Chu Tử Duệ cũng nhàm chán. Đôi bạn tốt nhàm chán này liền đến cửa hàng tiện lợi mua quyển sổ, lấy vết thương bé nhỏ sau tai Ninh Diệc Duy làm đối tượng nghiên cứu, mỗi ngày vẽ lại tiến độ hồi phục của nó. Hai người còn ước hẹn, nếu sau này tai sau của Chu Tử Duệ có cơ hội bị thương, họ sẽ làm thêm một bản ghi chép nữa, đặt cạnh nhau đối chiếu.
Bất hạnh chính là, tiến hành quan sát đến ngày thứ 20, Ninh Diệc Duy gấp không chờ nổi mà mở cặp giữa phòng khách nhà Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhap-thuy-chi-nam/164329/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.