Trong lúc hắn đại bi, Trường Bình công chúa lại mừng rỡ như điên, xé nát quần hắn, nâng "tiểu dân tử" lên, phóng thanh kêu lên: "Nam nhân, thật là nam nhân!"
Một lát sau, Trường Bình công chúa lại đứng lên, vuốt ve hạ thể phía dưới, cười quyến rũ nói: "Nghĩ không ra ngươi dám giả thái giám, tiểu huynh đệ cũng không nhỏ, làm náo loạn cung đình, muốn cùng đám cung phi thân mật sao? Vì sắc bỏ mạng, cũng thật là dâm tặc thiên hạ ít có!"
Lý Tiểu Dân trong đau nhức tỉnh lại, trong đầu mơ màng, rồi đột nhiên nghe được nàng ô miệt mình, liền mở miệng định giải thích: "Ta ngẫu nhiên mới đến nơi đây, vốn không hề có ý…"
Lời còn chưa dứt, đã thấy Trường Bình công chúa nhào người tới, dùng ngọc nhũ khéo léo chận miệng hắn, nũng nịu cười nói: "Nói vậy để làm gì, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta cùng nhau lên đỉnh vu sơn nào!"
Trong miệng có một vật mềm mại, Lý Tiểu Dân hung hăng cắn, trả thù nàng vì mới ô miệt hắn. Trường Bình công chúa mị nhãn như tơ, thấp giọng rên rỉ nói: "Ai yêu, ai yêu, hảo ca ca, mạnh nữa lên nào!"
Lý Tiểu Dân trong lòng cười khổ, bộ dạng của mình bây giờ mói mười bốn mười năm tuổi, nàng bất kể là mười lăm mười sáu, hay là ba trăm tuổi, cũng so với chính mình còn lớn hơn, vậy mà lại kêu mình là ca ca, dâm đãng như vậy, thật sự là thiên hạ ít có.
Trường Bình công chúa đứng dậy, hai tay như gió, ba bốn cái, liền đem quần áo hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ca-thai-giam-sam-hau-cung/273370/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.