Lý Tiểu Dân cũng lười chẳng muốn nhìn, nhẹ nhàng chỉ ngón tay cái là liền có mấy chục quỷ vệ tập trung bảo vệ phía trước, chúng vung linh đao, giận dữ quát tháo:"Tiểu quỷ to gan! Còn không mau thúc thủ chịu trói, tránh phải hồn phi phách tán!"
Tiễn Ngũ Lâm nào có chịu nghe, hai tay vung vẩy, huyết quang bắn thẳng về phía Lý Tiểu Dân, như muốn dốc hết linh lực ra để hút hồn Lý Tiểu Dân tại chỗ vậy.
Lâm Lợi bay người ra, linh đao trong tay bổ thẳng xuống, phá tan huyết quang cự trụ, chém mạnh xuống đỉnh đầu Tiễn Ngũ Lâm. "Uỳnh" một tiếng, Tiễn Ngũ Lâm bị một đao này chém bay xuống đất, đầu bị vỡ, tách ra hai bên.
Quỷ hồn lao xuống mặt đất, Tiễn Ngũ Lâm vùng vẫy bò dậy, hai nửa đầu bị chém vỡ dần dần khép lại làm, gã rú lên:" Ngươi là ai, vì sao không sợ oán niệm của ta?"
Lâm Lợi lơ lửng trên không trước mặt gã, tay vung đao, cười nhạt nói:"Ta là Lâm Lợi, quỷ vệ của Lý đại nhân! Oán niệm của ngươi mới sinh, so thế nào được với oán niệm ba trăm năm của ta. Cái trò nho nhỏ này ta đã không dùng từ lâu rồi, nó sao xứng lọt vào pháp nhãn ta chứ?"
Lý Tiểu Dân ngồi trên giám trảm đài lại lười biếng phất phất tay, ý bảo Lâm Lợi không cần nói nhiều với gã. Lâm Lợi hiểu ý, vung tay lên, liền có mấy chục quỷ vệ vây kín xung quanh, cười gằn mà vung đao chém điên cuồng lên người Tiễn Ngũ Lâm.
Tiễn Ngũ Lâm đột nhiên bị đau, cả người run mạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ca-thai-giam-sam-hau-cung/609947/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.